Chiếc vòng ngọc bị vỡ kia cuối cùng cũng đeo lên tay Hoa Ly. Trong cung không thiếu những thợ thủ công có tay nghề, dùng vàng mảnh nối liền lại ngọc vỡ, lại không hề lộ ra chút vết nối nào. Cũng không biết vàng kia làm thế nào mà sau khi đeo lên không thể nào tháo ra được nữa.
“Lần này nếu như lại vỡ, trẫm thật sự sẽ tức giận đó. A Ly ngoan một chút, phải luôn đeo nó bên mình đấy.”
Nguyên Đình vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay trắng ngần của A Ly, trong đôi mắt lạnh lùng lại có một tia nhớ nhung. Rất nhiều năm trước, mẫu hậu hắn yêu thích vòng ngọc này nhất, lại không sánh được với sự non nớt trắng nõn của Hoa Ly, màu ngọc ở trên da của nàng càng thêm đẹp đẽ.
Hoa Ly lạnh lùng cười, nàng chẳng còn khoác nhão nữa mà trở bên thờ ơ, nhưng tận sâu trong lòng là sự chán ghét và căm hận cùng cực.
“Mẫu hậu nói, vòng tay này là vật may mắn, luôn đeo nó nhất định có thể khiến A Ly mạnh khỏe.”
Chỉ sợ nàng đã lạnh lùng như băng cách xa hắn cả vạn dặm. Nguyên Đình tự mình nói chuyện cũng rất vui vẻ. Hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng của nàng, thấp giọng cười nói: “A Ly như thế này thật ngoan.”
Hoa Ly ghét nhất là nụ hôn của hắn, nàng tránh khỏi bờ môi hắn áp tới, ánh mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn ra ngoài vườn hoa rực rỡ trong vườn, cánh hoa sơn trà trắng tới trói mắt rơi khắp sân. Hoa này là loại rất khó trồng, chỉ vô ý chút thôi sẽ liền xơ xác thành cây khô. Nó cũng được gọi là vật cao cấp khó nuôi dưỡng.
Nguyên Đình từng nói, nàng và những bông hoa sơn trà này rất giống nhau, thuần khiết xinh đẹp, là thứ khiến hắn lưu luyến nhất, luôn phải đặt trong lòng nâng niu mới được…
Nực cười nhất chính là Nguyên Đình luôn cho rằng đây là loại hoa nàng yêu thích nhất, thế nên mới dùng hết tâm tư để trồng khắp Minh Hoa cung.
Bờ môi không hôn trúng Hoa Ly, Nguyên Đình cũng không tức giận. Từ cần cổ tinh tế của nàng tới vành tai nàng, tới mái tóc mềm mại quấn lấy ngón tay, đều bị hắn cẩn thận hôn tới. Tất cả những thứ thuộc về nàng, đều là thứ khiến hắn si mê nhất.
“A Ly của ta còn thơm hơn cả những bông hoa ngoài kia.”
Eo nàng bị hắn ôm trong lòng càng thêm chặt, Nguyên Đình cười cười, trên khuôn mặt tuấn mĩ ấy tràn ngập sự vui vẻ. Một tay hắn thâm nhập vào sâu trong váy Hoa Ly, đột nhiên có cung nhân tới bẩm báo.
“Bệ hạ, phu nhân thế tử của thừa ân công đã tới.”
Một chút ý nghĩ mờ ám vừa xuất hiện trong đầu liền biến mất hoàn toàn. Nguyên Đình nắm lấy bàn tay đang kháng cự của Hoa Ly, kéo lại gần đặt lên đó một nụ hôn. Tất cả đều tràn đầy sự ôn nhu.
“Vui vẻ nói chuyện với đại tẩu nàng, tối nay trẫm sẽ dùng bữa với nàng, A Ly… nói chuyện đi.”
Hắn vân vê cổ tay nàng đến phát đau, khí thế bức người đó khiến A Ly sợ hãi. Trong đôi mắt sáng lạnh lùng ấy đã nhuộm một tầng sương mờ, hình ảnh ở trong mắt đã vặn vẹo, khớp hàm cắn chặt cuối cùng cũng thả lỏng, nàng không tình nguyện gật đầu: “Ừm.”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Nguyên Đình lúc này mới hài lòng rời đi. Ngự giá vừa đi, đợi một lúc người bên ngoài cũng bước vào.
Sau ngày cô mẫu Hoa Ly được tôn làm hoàng hậu, Hoa gia liền có được tước vị của phủ thừa ân công. Thế tử chính là huynh trưởng ruột của Hoa Ly. Mà phu nhân thế tử Chu thị được triệu vào cung kia khi còn chưa xuất giá cũng là bạn thân giao của Hoa Ly, quan hệ rất thân thiết.
Nhìn thấy đại tẩu mặc trang phục mệnh phụ tới, trong lòng Hoa Ly có chút chua xót không nói thành lời.
Theo quy tắc, mệnh phụ chỉ mặc khi tới yết kiến hoàng hậu.
Chu thị trong người đang mang thai, hoạt động có chút không được thuận tiện, Hoa Ly vội đứng lên dìu cô ấy ngồi xuống rồi nhìn cung nhân đang đứng bốn phía, nàng còn chưa lên tiếng, những người đó liền lần lượt ra ngoài.
“A Ly, muội phải chịu khổ rồi.” Chu thị nắm lấy tay Hoa Ly, hai mắt lập tức đỏ lên, nức nở nói: “Sao lại gầy thế này rồi?”
Tề vương mới mất hơn một tháng, tuyệt sắc giai nhân kinh đô ngày xưa bây giờ lại gầy tới mức khiến người ta kinh ngạc. Mặc dù vẫn đẹp như thế, nhưng người thân càng nhìn nàng thì lòng lại càng buồn hơn.
Hoa Ly nhìn phần bụng nhô cao của đại tẩu, nghe thái ý chẩn đoán là song thai. Huynh trưởng nàng từ nhỏ đã rất tốt với nàng, nàng đương nhiên mong đứa nhỏ nàng bình an ra đời. Nghĩ tới những lời Nguyên Đình nói, nàng cả người phát run, cố nén nước mắt không chảy ra.
“Trong cung rất tốt, muội không sao, đại tẩu đừng khóc nữa.”
Chu thị vốn là người mềm lòng, làm sao mà nhẫn nại được, vừa khóc vừa nói: “Đại ca muội sau khi biết chuyện này, cứ muốn vào trong cung đón muội trở về. Nhưng mà lại bị… A Ly, muội đừng trách huynh ấy, huynh ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình.”
“Muội không trách huynh ấy, nhưng mà phụ thân ngăn cản đại ca sao?”
Hoa Ly thẫn thờ hỏi tới, nhìn thấy Chu thị cúi thấp đầu, trong lòng cũng đã nguội lạnh rồi. Phụ thân tốt của nàng, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Giữa con gái và vinh hoa phú quý của gia tộc, ông ấy luôn chọn vế sau.
“A Ly, bệ hạ khi làm hoàng tử cũng đối với muội rất tốt. Muội cũng đừng tự tra tấn mình. Chúng ta sinh ra là phận nữ nhi vốn đã như thế rồi. Phu quân như trời, bây giờ muội cũng đã vào cung…”
“Đừng nói nữa.”
Chu thị chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sự thản nhiên tuyệt vọng ấy khiến người ta sợ hãi. Nàng từ nhỏ được nuông chiều, ai cũng rất tốt với nàng. Vốn cho rằng sau khi làm Tề phi, hẳn là cứ tốt đẹp như vậy sống tới cuối đời. Ai mà ngờ được sự cố đột nhiên nảy sinh, khiến người ta tiếc hận không thôi.
…………………
Văn đế nói tam hoàng tử là vì cứu Hoa Ly mới bị rắn cắn, lại theo sự khẩn cầu của nhi tử giữ lại Hoa Ly ở lại trong cung chăm sóc mấy ngày, cũng coi như là chuộc lỗi.
Hoa Ly không tình nguyện nhưng cũng tới rồi, dù sao trong lòng cũng có chút áy náy. Nàng cùng với cung nhân cùng nhau chăm sóc, lần đầu tiên biết được tính khí của Nguyên Đình vô cùng khác người. Không lạnh cũng không nóng, không xa, nhưng càng gần càng tốt.
“Hoa Tiểu Ly, muội bón thuốc như thế nào vậy, khuôn mặt này của bổn hoàng tử đã bị muội làm thành bộ dạng gì rồi!”
“Huynh, huynh còn nói nữa!” Hoa Ly tức giận tới mức ngực phập phồng, dưới đai nịt ngực trắng thêu hoa sen hồng phấn là bộ ngực đang phát triển tròn trịa. Hơn nửa thìa thuốc đều bắn vào mặt Nguyên Đình, nàng không hề sợ hãi ngược lại còn thấy vui vẻ.
Nguyên Đình cảm thấy vô vị bĩu môi, thiếu niên anh tuấn ngây ngô nhìn có vẻ tao nhã nhưng lại xấu xa vô cùng.
“Không phải chỉ là sờ tay thôi sao, nếu không phải là bổn hoàng tử, cái mạng nhỏ của muội đã chẳng còn rồi. Không phải có câu, ơn cứu mạng muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Báo đáp? Báo đáp mộng tưởng hão huyền của huyh ý!”
Con thỏ lúc nguy cấp cũng biết cắn người. Hoa Ly không thể nhịn được sự ép buộc lợi dụng của Nguyên Đình nữa, bưng bát thuốc đứng lên, cứ thể đổ thẳng lên đầu hắn. Nhìn thấy sắc mặt hắn cuối cùng cũng đen lại liền quay người chạy mất. Nàng vừa chạy vừa cười: “Ta đi tìm thái tử ca ca, để huynh ấy tới dạy dỗ huynh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...