Hoàng Sủng

Edit: Tử Lam

Beta: Tiểu Pi

Cuối cùng Tiết Tĩnh Xu vẫn ăn nửa chén cháo tổ yến, sau khi nằm xuống nàng liền giả bộ ngủ, cũng không biết Hoàng Đế đi ngủ lúc nào.

Ngày kế còn phải đi bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, ở dân gian gọi là gặp mặt cha mẹ chồng, Hoàng gia gọi là triều kiến.

Vốn là Hoàng Hậu dẫn phi tần đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng hiện tại hậu cung không có người khác, chỉ có một mình Tiết Tĩnh Xu.

Nàng mới quỳ xuống hành lễ xong, Thái Hoàng Thái Hậu liền tự mình đứng dậy đỡ nàng đứng lên, trong lòng tràn đầy yêu thích bộc lộ ra ngoài.

Tiết Tĩnh Xu nói: "Mấy ngày không gặp, khí sắc Hoàng tổ mẫu tốt hơn rất nhiều."

Xảo ma ma nói: "Từ sau khi nương nương tiến cung, mấy ngày nay thân thể Thái Hoàng Thái Hậu càng ngày càng tốt lên. Hôm nay biết nương nương sẽ đến thỉnh an nên ngài đã chờ từ sáng sớm, lúc nãy còn đi dạo ở trong hoa viên hai vòng nữa."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nếu Hoàng tổ mẫu không chê thần thiếp quấy rầy thanh tịnh của ngài, thì sau này mỗi ngày thần thiếp đều đến cửa quấy rầy."

Thái Hoàng Thái Hậu kéo Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: "Quấy rầy được thì càng tốt!"

Bà nhìn Tiết Tĩnh Xu nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích, quay đầu cố ý đe dọa Hoàng Đế: "Hoàng Thượng, ta giao Tĩnh nhi cho ngươi, ngươi chắc là không có bắt nạt con bé chứ?"

Hoàng Đế nói: "Tôn nhi không dám."

Thái Hoàng Thái Hậu cười hừ một tiếng: "Ta tin ngươi cũng không dám. Tĩnh nhi! Con nhớ kỹ, nếu ngày nào đó Hoàng Đế bắt nạt con, hãy đến chỗ Hoàng tổ mẫu, tổ mẫu sẽ giúp con đánh hắn."

Hoàng đế làm bộ dáng thành thật nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng biểu tình của Hoàng Đế là như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn ra có vài phần bất đắc dĩ.

Trong lòng nàng có chút vui sướng khi người gặp họa. Còn nhớ buổi sáng hắn nhìn chằm chằm nàng, bắt nàng phải uống hơn một chén cháo xương dê, hiện tại bụng nàng còn rất no.


Hoàng Đế giống như có cảm giác, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tiết Tĩnh Xu lập tức quay đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.

Thu động tác của hai người vào mắt, ý cười trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng đậm.

Không lâu sau Đức công công tiến vào nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Đế, thời gian sắp đến, vương công đại thần đều đang chờ ở bên ngoài đình, chờ Hoàng Đế ra chung vui.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe thấy, nói: "Ngươi đi đi, Tĩnh nhi ở đây với ai gia."

Hoàng Đế gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài đình.

Thái Hoàng Thái Hậu quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "Nếu là ở dân gian, con dâu đến đây dâng trà, ai gia hẳn phải cho ngươi một phần lễ vật. Tuy Hoàng gia không có loại quy củ này, nhưng ta cũng có một thứ phải cho ngươi. A Xảo, mang cái hộp kia của ta đến."

Đây là lần thứ hai Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy hộp gỗ đàn hương này, lần đầu tiên là ở mùng một đầu năm, Thái Hoàng Thái Hậu cho nàng một đôi kim quả tử.

Lúc này đây, lão nhân gia lấy ra từ bên trong một cây trâm Phượng Hoàng làm bằng bạch ngọc, cực quý trọng đặt vào trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve: "Đời này của ta, từ một phi tần bình thường trở thành Quý phi, sau đó là Hoàng Thái Hậu, hiện tại là Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng chưa làm qua Hoàng Hậu. Cây trâm này, là vật mà Vĩnh Chiêu đế năm đó hứa hẹn lúc phong ta làm Hậu sẽ ban cho, nhưng chiếu thư phong Hậu còn chưa hạ, hắn đã... Hiện giờ ta tặng nó cho ngươi. Tĩnh nhi, ngươi phải nhớ kỹ, phải nắm giữ người ở hiện tại, đừng để đến lúc già rồi mới hối hận."

Lễ vật này quả thật là cực kỳ quý giá, Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng nhận lấy: "Tổ mẫu yên tâm, thần thiếp nhớ kỹ."

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, lại âm thầm thở dài: "Ngươi là đứa trẻ ngoan, Hoàng Thượng cũng là một đứa trẻ tốt. Ngươi đừng thấy hắn cả ngày im lặng, trên thực tế chỉ cần là người được hắn đặt vào mắt, hắn đều đặt ở trong lòng. Đứa nhỏ kia giống như người tuyết, trông rất lạnh lùng, không có tình người, nhưng chỉ cần là người có chút tâm, cẩn thận mà che chắn. Hắn cũng giống như tuyết, rất nhanh sẽ tan chảy, còn dư lại là một cái chân tâm.

Tĩnh nhi, thân thể ta ta biết, các ngươi đều nói ta còn tốt, nhưng thực tế trong lòng ta rất rõ ràng, không được bao nhiều ngày. Hoàng tổ mẫu sống đủ rồi, không sợ chết, lại chỉ một mình Hoàng Đế cô đơn lẻ loi hiu quạnh. Cho nên Hoàng tổ mẫu không có cầu xin nhiều, chỉ hy vọng ngươi có thể đi nhìn đứa nhỏ kia một cái, đừng để một mình hắn ở trong mùa Đông khắc nghiệt."

Tiết Tĩnh Xu nghe được đỏ mắt, nức nở nói: "Hoàng tổ mẫu, ngài phải sống lâu trăm tuổi mới được."

Thái Hoàng Thái Hậu cười lắc đầu: "Ngươi nhìn người khác vừa mở miệng, chính là "Ngô hoàng vạn tuế". Nhưng ngươi nhìn xem, từ xưa đến nay, có Hoàng Đế nào là trường thọ? Có ai thật sự sống đến một trăm tuổi?"

Tiết Tĩnh Xu xoa xoa khóe mắt, thấy Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng, biết là đang đợi nàng hồi đáp, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp với Bệ hạ là phu thê, từ rày về sau chính là người một nhà, ngài yên tâm, thần thiếp... Sẽ không để hắn một mình."

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới vui mừng cười: "Tĩnh nhi, ta biết trong lòng ngươi còn rất nhiều băn khoăn. Hoàng tổ mẫu không lường trước được tương lai, nhưng có thể cam đoan một chuyện, Hoàng Đế không giống với người khác, nếu ngươi thật lòng với hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ phụ ngươi."


Tiết Tĩnh Xu lẳng lặng gật đầu.

Thái Hoàng Thái Hậu lại lôi kéo nàng trò chuyện một hồi, lúc sau mệt mỏi, mới để nàng trở về.

Mới vừa trở lại Tê Phượng Cung, nữ quan hầu thiện liền mang khay đến: "Nương nương, đến giờ dùng điểm tâm rồi."

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu vốn tràn đầy phiền muộn, thấy đồ ăn kia, lập tức trở thành một bụng phiền muộn.

Cũng may điểm tâm hôm nay bưng lên không nhiều lắm, nàng miễn cưỡng ăn một nửa, lúc sau lại ở trong điện đi dạo vài vòng, mới cảm thấy thoải mái chút.

Nữ quan hầu nghi (lễ) mang nữ hai bộ triều phục đi vào, hỏi nàng mặc bộ nào trong Diên tiệc tối nay.

Đêm nay là đêm Tiết Tĩnh Xu lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tất cả quan lại với cương vị Hoàng Hậu, đương nhiên không thể sơ sài.

Nàng nghiêm túc nhìn một lần, chọn một bộ đơn giản nhẹ nhàn.

Lúc sau nữ quan lại để nàng lựa chọn các vật trang sức, ước chừng hoa nửa canh giờ mới chọn xong toàn bộ.

Chờ các nàng lui ra hết, Tiết Tĩnh Xu nhìn ngọc trâm trên bàn trang điểm do Thái Hoàng Thái Hậu ban, nhịn không được lại cầm lấy tới nắm trong tay.

Ý tứ trong câu nói hôm nay của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng hiểu.

Lão nhân gia hy vọng nàng có thể chung sống hòa thuận với Hoàng Đế, thậm chí là muốn bọn họ ở sau những ngày tháng sau này, quan tâm nhau đến bạc đầu.

Trước kia, Tiết Tĩnh Xu chưa từng nghĩ tới.

Nàng nghĩ về sau này. Hoặc vì chiếm vị trí Hoàng Hậu, mà bị người khác mà trừ bỏ; hoặc Hoàng Đế niệm một chút tình cũ, lưu lại cho nàng một cái mạng, nàng và Liễu Nhi hai người sống ở lãnh cung hết sống quãng đời còn lại. Thậm chí nàng còn ảo tưởng, nếu có thể xuất cung, trở lại trên núi, thanh tĩnh sống hết một đời.

Ở trong những tưởng tượng của nàng, không có tưởng tượng nào liên quan đến Hoàng Đế.


Nhưng mới vừa rồi, nàng lại ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, sẽ không bao giờ bỏ rơi Hoàng Đế.

Cho nên có một số việc, có nên suy nghĩ một chút hay không?

Nàng nhìn chằm chằm ngọc trâm suy nghĩ đến xuất thần, nhớ tới lời than vãn của Thái Hoàng Thái Hậu nói chính mình không còn nhiều thời gian, lại có chút chua xót.

Vị lão hiền nhân này, kỳ thật bà cái gì cũng biết. Ngày thường nghe bọn hắn nói khí sắc của bà tốt, không biết trong lòng bà nghĩ thế nào?

Bà nói chính mình sống đủ rồi, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có rất nhiều vướng bận, bằng không thì tại sao lại giống như gửi gắm vậy? Nói với nàng nhiều như vậy?

Bà không yên lòng Hoàng Đế, rồi lại không thể nề hà, cho nên mới muốn nàng hứa hẹn. Một cái hứa hẹn không biết trong tương lai có thể thực hiện được hay không, nhưng ít ra trước mắt một cái hứa hẹn có thể làm bà an tâm.

Đều nói "tấm lòng cha mẹ bao la như biển rộng", Tiết Tĩnh Xu vẫn chưa trải qua. Nhưng hiện tại, nàng cảm nhận được rõ ràng tình yêu và thương tiếc củ một vị trưởng bối đối với vãn bối.

"Trâm này... Là hoàng tổ mẫu tặng cho ngươi?"

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Hoàng Đế.

Tiết Tĩnh Xu vội đứng dậy, quay đầu tiến tới, muốn hành lễ.

Hoàng Đế ngăn nàng lại: "Ở đây không có người, không cần đa lễ."

Tiết Tĩnh Xu cũng không kiên trì: "Hoàng Thượng hết bận rồi?"

"Ừ, chiếu thư cũng đã đưa đến Lễ Bộ, qua hôm nay liền khắc bản ban hành chiếu cáo thiên hạ."

Chờ đến ngày mai, chiếu thư sẽ được tuyên bố, không bao lâu nữa toàn bộ thiên hạ đều sẽ biết Hoàng Đế đại hôn, sắc lập Hoàng Hậu.

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, thấy Hoàng Đế còn đang mặc triều phục, liền nói: "Để thần thiếp bảo cung nữ vào thay quần áo cho Hoàng Thượng?"

"Không cần." Hoàng Đế tự mình động thủ.

Tiết Tĩnh Xu nghĩ nghĩ, không thể chỉ đứng ở một bên xem, cũng không có ý định tiến lên giúp hắn cởi đồ, liền đi ra bên ngoài sai người lấy thường phục của Hoàng Đế ra.

Vì hai ngày nay Hoàng Đế đều nghỉ ở Tê Phượng cung, quần áo giày của hắn đều bên này, rất nhanh liền có tiểu thái giám mang đến.


Hắn đang muốn đi vào bên trong đưa, Đức công công ngầm kéo lấy hắn, tiếp nhận khay đưa đến trong tay Tiết Tĩnh Xu.

Đợi nàng quay trở lại phòng trong, tiểu thái giám nhỏ giọng nghi hoặc nói: "Sư phụ, sao người không cho ta vào hầu hạ? Cũng không cho ta đi vào?"

Đức công công trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Tiểu cẩu, mắt ngươi đâu? Bệ hạ và nương nương đơn độc ở bên trong, ngươi vào làm gì?"

Tiểu thái giám gãi gãi đầu, có chút ủy khuất. Từ trước hắn tay chân không đủ cần mẫn, sư phụ giáo huấn hắn không có mắt, hiện tại hắn cần mẫn, lại bị huấn.

Đoán tâm tư của sư phụ như mò kim đáy biển!

Tiết Tĩnh Xu cầm quần áo đến, giúp Hoàng Đế mặc vào.

Vì Hoàng Đế cao hơn nàng rất nhiều, nàng không thể không nhón chân ngẩng đầu.

Vì tư thế này, Hoàng Đế nhìn thấy mắt nàng, khẽ ngẩn người, nói: "Tại sao lại khóc?"

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc mà sờ sờ khóe mắt, cũng không có cảm thấy ướt át.

Hoàng Đế nói: "Hốc mắt có chút hồng, mới vừa rồi khóc?"

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, vừa rồi nàng cũng không khóc, nhưng nói không chừng là nhớ tới lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu nên có chút thương cảm, khóe mắt mới đỏ một chút.

Nhưng cũng không thể nói ra nội dung câu chuyện nàng trò chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu cho Hoàng Đế nghe, bởi vậy nàng chỉ là trầm mặc lắc đầu.

Lông mày Hoàng Đế hơi nhướng lên, bỗng nhiên chần chờ nói: "Có phải là... Không muốn ăn điểm tâm không?"

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt một chút, thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng. Chẳng lẽ Hoàng Đế nghĩ nàng là tiểu hài tử? Bởi vì không muốn ăn điểm tâm mà ủy khuất sau đó khóc?

Nàng sợ Hoàng Đế lại nghĩ ra cái lý do kỳ quái gì đó, chỉ đành nói: "Không có gì, chỉ là do mới lúc nãy xoa nhẹ con mắt."

Hoàng Đế rõ ràng là không tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: "Nếu thật sự không muốn ăn, ta bảo bọn họ giảm phân lượng điểm tâm lại, số lần cũng bỏ một lần, sau này chạng vạng và bữa ăn khuya mỗi ngày nhiều hơn một chút."

... Xem ra hắn là thực sự nghĩ nàng vì ăn không vô điểm tâm nên mới khóc.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu tràn đầy bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui