Hoàng Phu Trùng Trùng

.

.

Phủ bá tước

Lý Thần vui vẻ chuẩn bị đủ các món ăn, rồi cho gạo vào nồi cơm điện, sau đó bắt đầu rửa rau, ông quyết định phải làm một bữa cơm chiều thật ngon cho con dâu mình ăn.

Tất nhiên, nồi cơm điện là hàng đặc chế, còn gạo cũng do Lý Thần vất vả, khổ cực moi ra được, nhưng bởi vì sản lượng rất ít, cho nên bình thường Lý Thần đều phải kiêng cơm, cho đến khi các cơ sở nghiên cứu khoa học hệ sinh vật nghiên cứu ra được giống lúa cao sản, tới khi đó mỗi ngày, ông mới có thể một bữa ăn mấy chén thật đầy.

Ngâm điệu hát khe khẽ trong miệng, Lý Thần vừa nấu cơm vừa suy ngẫm, Trùng Trùng đúng là trưởng thành rồi nha, nó còn lén ông yêu đương, mà thế có là gì, còn yêu đương với đức vua cơ đấy.

Đồn rằng, sau khi Lý Thần biết Trùng Trùng muốn kết hôn với nhà vua, ông đã tra hết những tư liệu có liên quan tới ngài ấy, trên tư liệu có ghi, đức vua của chúng ta chính là một ‘lão già’ đã hơn mười vạn tuổi.

Có ‘con dâu’ lớn hơn mình chừng ấy tuổi kêu mình bằng cha, Lý Thần có cảm giác như lão tổ tông của mình bò ra khỏi mộ phần gọi mình là cha vậy, nghĩ tới đó, lông tóc ông đều dựng ngược.

Tục ngữ nói đúng lắm, cao thấp không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề…

Lý Thần cắt mạnh vào miếng thịt rồng một cái, nghiến răng nghiến lợi.

Nhà vua già như vậy, không biết có bất lực không ta?

Trùng Trùng còn nhỏ như thế, thêm mấy năm nữa, đến thời kỳ dục vọng thịnh vượng, tới lúc đó nhà vua không đủ khả năng thỏa mãn bảo bối Trùng Trùng của ông thì tính sao đây?

Nghĩ tới đó, Lý Thần lại bắt đầu thở dài.

Ông biết, nhà vua không phải là một người dễ chọc, và ông cũng không thể để Trùng Trùng ly hôn với nhà vua được, vì biết đâu trong lúc tức giận, nhà vua sẽ tịch thu hết tài sản, xử tội, còn liên lụy cửu tộc?

“Thần Thần, sao vậy? Thịt rồng có thù với em à?” Wright vào nhà bếp tìm Lý Thần, tình cờ trông thấy cái kiểu thái thịt rồng của ông, không khỏi bật cười.


Lý Thần thở dài một hơi, “Wright, anh nói nhà vua già như vậy, có khi nào bất lực hay không? Con của chúng ta còn trẻ thế, sao nó lại yêu một lão già chứ?”

Wright vuốt cằm, phụ họa, “Nói cũng đúng lắm, nhà vua chính là người lớn tuổi nhất ở tinh cầu Lala, nhưng nào ngờ lại cưới đóa hoa nhỏ Trùng Trùng của chúng ta!”

Lý Thần ngẫm một lát, cười gian, “Wright, anh nói, em có nên đặt ra vài vấn đề khó khăn, để nhà vua biết khó mà lui, không dây dưa với Trùng Trùng của chúng ta nữa không?”

Wright đáp: “Anh thấy chuyện này không được đâu, dù gì thì đức vua cũng là vua một nước, một khi ngài ấy quyết định chuyện gì, sẽ không thể thay đổi. Tuy nhiên, chuyện anh thấy lạ chính là…”

Lý Thần vừa nghe, cảm thấy dường như Wright đã phát hiện điều gì, hỏi ngay, “Lạ chỗ nào?”

“Không phải Trùng Trùng còn đang đau buồn vì chuyện của Lạc Lạc sao? Anh cảm thấy khó hiểu là, sao chỉ trong mười ngày, Trùng Trùng đã yêu đương với nhà vua, lại còn muốn kết hôn?”

Lý Thần và Wright liếc nhau, cùng nói ra đáp án trong lòng, “Hai người họ giả vờ kết hôn!”

Bên trong xe ngựa.

“Alphonse, nếu ba tôi có hỏi anh, rằng anh có yêu tôi không? Anh nhất định phải nói, anh yêu tôi đến trời long đất lở, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến nỗi không có tôi không được nha…” Trùng Trùng cẩn thận thương lượng với vị hôn phu của mình. Thấy Alphonse không để ý tới mình, Lý Trùng Trùng bắt đầu kéo góc áo anh ta.

“Mấy câu buồn nôn như vậy, tôi không nói đâu!” Dường như nhà vua không chấp nhận.

“Xin anh mà!” Trùng Trùng chắp hai tay, đôi mắt to ngập nước đầy vẻ cầu xin.

“Không!” Nhà vua liếc xéo cậu một cái, “Kiểu giả dối như vậy mà cậu cũng muốn nghe?”

Trùng Trùng lắc đầu, đáp: “Hai chúng ta kết hôn, là do anh ép tôi, nhưng tôi lại không muốn cho ba tôi biết tôi không thích anh, cho nên, xin anh làm ra vẻ ân ái với tôi nha, xin anh mà!”

Nhà vua hừ lạnh một tiếng, không biết tại sao, khi nghe con sâu này nói không thích mình, tâm trạng của y cực kỳ khó chịu.

“Cậu cũng biết cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, cho nên cậu cũng đừng hy vọng tôi sẽ thốt ra những câu ghê tởm như vậy!” Nhà vua đáp trả bằng một câu tàn nhẫn.


Trùng Trùng trừng to mắt, im lặng ngồi vào góc xe, hai tay ôm gối, đầu gục xuống. Nhìn cậu như vậy, nhà vua lại càng thêm tức giận, y chỉ nói đúng sự thật, sao con sâu đó lại trưng ra cái vẻ bị ức hiếp thế chứ?

Là đang muốn được thương hại sao? Hừ, toàn là tục nhân, lại còn muốn giả vờ ân ái, rõ ràng không có tình yêu, cho dù có giả đi chăng nữa, người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể hiểu đầu đuôi rồi.

Tới phủ bá tước, bấy giờ ở phía trước vẫn có rất nhiều phóng viên túc trực, tuy nhiên lần này do nhà vua tự đến, cho nên các bảo tiêu vô cùng nghiêm trang đã khống chế hết bọn họ, trải thảm đỏ trên mặt đất, chờ hai người xuống xe.

Lúc này, nhà vua không nắm tay Trùng Trùng nữa.

“Hoan nghênh bệ hạ quang lâm hàn xá!” Wright đã chờ sẵn ở cửa, ngả mũ, quỳ một gối hành lễ, kế đến là Lý Thần, đồng thời, mấy người hầu trong phủ bá tước cũng lập tức quỳ xuống chào đón.

“Ừm!” Nhà vua đáp lại một tiếng, đi vào phủ.

Các phóng viên nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu suy đoán lung tung, rằng công tước Zosya không được bệ hạ yêu thương, lúc gặp mặt gia trưởng, bệ hạ không cho bá tước Wright chút mặt mũi nào, vân vân và vân vân…

Trùng Trùng đang cười, hoàn toàn không phát hiện người ban nãy còn lén khóc. Nhìn thấy hai người cha của mình, cậu chạy tới chào hỏi, thậm chí còn ôm Lý Thần cọ cọ, làm nũng, “Ba ba, ba ba, con nhớ hai người lắm…”

Thấy hình ảnh phụ tử tình thâm như vậy, các phóng viên lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, aizz, dù sao thì hoàng phu cũng còn là một đứa trẻ nha…

“Alphonse, người này chính là ba tôi – Lý Thần, còn đó là bạn đời của ba tôi – Wright, sau này chúng ta sẽ là người một nhà!” Trùng Trùng mỉm cười, giới thiệu với nhà vua người nhà của mình.

“Ừm, tôi biết rồi!” Nhà vua cũng không có ý định gọi một tiếng ba, y xoay người, bắt đầu quan sát phủ bá tước.

Trùng Trùng ngây ra, cậu không ngờ Alphonse lại vô tình tới vậy, trong lúc nhất thời, cả phủ bá tước bắt đầu rơi vào bầu không khí xấu hổ. Trùng Trùng không biết làm dịu xuống thế nào, đành cười ha ha, nói: “Alphonse, dù phủ bá tước không lớn như trong cung điện, nhưng cũng đẹp lắm đó, anh đi tham quan một chút thử xem!”

Vì thế, với vai trò trụ cột gia đình, Wright bắt đầu dẫn nhà vua đi tham quan tòa thành, còn chủ nội Lý Thần lại thần thần bí bí nắm tay Trùng Trùng, kéo vào trong bếp.

“Trùng Trùng, mau nói thật cho ba biết, con không thích cái người bịt mặt đó phải không?” Lý Thần nhìn trong mắt, nhưng đau trong lòng.


“Không có! Con thích anh ấy lắm, anh ấy cũng rất yêu con, chỉ là tính tình anh ấy có hơi xấu chút mà thôi!” Trùng Trùng cười cười, cậu đâu biết, ánh mắt cậu quá miễn cưỡng.

“Thật sao?” Lý Thần nghi ngờ.

“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, “Ba không biết đó thôi, anh ấy tốt với con lắm, con đi học lớp lễ nghi bị thầy đánh đòn, Alphonse đã cẩn thận thoa thuốc cho con, phải rồi, anh ấy còn dẫn con đi tham gia vũ hội hóa trang của gia tộc bọn họ nữa đó!”

Lý Thần thở dài, vuốt đầu Trùng Trùng, “Chỉ cần con thích là tốt rồi!”

Ở bên này, Wright và nhà vua đã đi tới vườn hoa, trong vườn hoa có trồng rất nhiều hoa hồng diễm lệ, nhưng cách đó không xa lại có một ruộng nước, làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp tao nhã của khu vườn.

Nhà vua chưa từng nhìn thấy thứ đó, nghi ngờ, hỏi: “Đó là gì?”

Wright cười cười, trong đáy mắt chứa tình yêu sâu đậm, “Thần Thần nói, đó là gạo dùng để ăn. Có một ngày, không biết y lấy đâu ra hạt giống đó, rồi lại một mực muốn trồng, cho nên đã trồng ở đó!”

“Một vườn hoa xinh đẹp như vậy lại biến thành ruộng, đúng là có chút đáng tiếc!” Nhà vua tiếc hận, nói.

Wright đáp: “Cũng không thể tiếc được, vì để thỏa mãn một chút nguyện vọng nhỏ nhoi của người mình yêu, nếu thật sự yêu y, sẽ chiều y tận trời, nếu có một ngày, Thần Thần nói y muốn sao trên bầu trời, có lẽ thần cũng sẽ nghĩ cách hái nó xuống!”

Nhà vua vốn không biết tình yêu là gì đột nhiên lại nghe một người am hiểu tình yêu nói chuyện đau sủng người yêu mình như thế, y chỉ nhún vai, không nói gì nữa.

“Bệ hạ, dù thần không biết ngài và Trùng Trùng có khế ước gì mới kết hôn, nhưng Trùng Trùng là một đứa trẻ đơn thuần, được người yêu mến, nếu như ngài không thương nó, vậy nên sớm thả nó đi, nó là một đứa nhỏ cho dù bị uất ức cũng không kể khổ với người nhà, bệ hạ, nếu ngài thật muốn kết hôn với Trùng Trùng, vậy, xin ngài hãy dốc hết lòng mình mà đối xử tốt với nó một chút!” Wright nói.

Nhà vua sửng sốt, nói: “Không ngờ mắt của công tước Wright lại sắc bén như thế!”

Wright khiêm tốn đáp, “Nào có, đó đều xuất phát từ sự lo lắng của một người cha dành cho con cái của mình mà thôi!”

Hai người đi dạo một vòng, lúc quay lại Lý Thần cũng đã dọn hết các món ăn sở trường của mình ra, đặt trên bàn ăn. Bàn ăn nhà họ không phải kiểu dài mà là kiểu bàn gỗ hình tròn do Lý Thần yêu cầu.

Trên bàn gỗ lót sẵn chiếc khăn ăn xinh đẹp, phía trên còn có một lớp thủy tinh trong suốt. Trên bàn bày đủ loại thức ăn, đó đều là những món do chính tay Lý Thần làm.

Muốn ăn món nào, cứ trực tiếp xoay bàn gỗ là được, như thế đỡ phải chuyển thức ăn, lúc dùng cơm cũng thoải mái hơn nhiều.

Đợi nhà vua nhập tiệc, y mới phát hiện, mình và gia đình ba người hạnh phúc đó rất khác nhau, của y là dao, nĩa, thìa như bình thường, còn ba người họ thì thế nào?

Tay cầm hai que bằng trúc kẹp lấy thức ăn rất nhanh…


Nhà vua bất mãn, nói: “Sao tôi lại không thể dùng que trúc đó?”

Lý Trùng Trùng tự hào, nói: “Đây là đũa, là ba ba tôi phát minh đó nha, dùng để ăn các món Trung Quốc, người bình thường không biết dùng đâu!”

Nhà vua hừ lạnh một tiếng, “Tôi là người bình thường sao?”

Dưới sự bức ép của nhà vua, mấy người hầu đã dẹp dao nĩa của bệ hạ vào, thay vào đó là đôi đũa. Vì thế, nhà vua của chúng ta bắt đầu cầm đũa lên, gắp thức ăn.

Mười phút sau

Cuối cùng, một miếng thịt chim đầy đủ sắc hương bị rơi xuống bàn, nhà vua của chúng ta buồn bã, thứ gọi là đũa này, khó dùng quá.

Lý Trùng Trùng chỉ biết thở dài, lấy đũa mình làm mẫu xong, lại đứng dậy, nắm lấy tay nhà vua, giúp y tách đôi đũa trong tay ra, sau đó chuyển sang tư thế khác, nhà vua gắp thử một chút, y kinh ngạc phát hiện, mình đã làm được.

“Thật ra thì rất đơn giản, chỉ là lúc mới dùng có hơi khó khăn một chút, nhưng sau này khi dùng cơm sẽ thấy rất tiện!” Trùng Trùng giải thích, “Trong bát chính là gạo do ba ba tôi tự trồng, rất thơm, tuy rằng cũng có nhiều nhà nghiên cứu khoa học mày mò, nhưng sản lượng cho ra vẫn rất thấp, là thức ăn quý lắm đó nha, ba ba của tôi đặc biệt làm cho anh ăn đó, mau thử đi!”

Thấy vẻ mặt chờ mong của Trùng Trùng, nhà vua cầm thìa lên, múc một muỗng, cho vào miệng…

“Thế nào? Có phải rất thơm, ăn ngon lắm không?” Trùng Trùng cười hỏi.

Nhà vua ‘ừm’ một tiếng, tiếp tục ăn mấy hạt cơm trắng mịn trong bát.

Dùng xong cơm chiều, Trùng Trùng nhìn nhà vua, vô cùng sùng bái. Bởi vì rất ít ai có thể ngay từ buổi học đầu tiên đã có thể dùng đũa thuận tay như vậy, giờ đến cả việc dùng đũa kẹp một hạt đậu, đối với đức vua vạn năng cũng không thành vấn đề.

Nhớ lại cái năm mình học cách dùng đũa, Trùng Trùng giận dỗi, bĩu môi.

Chuyến đến thăm gia đình của Trùng Trùng lần này thật sự rất lý thú, chỉ một lát sau trời đã tối, hai vợ chồng nhà vua định trở về. Ngay khi hai người chuẩn bị đi, Lý Thần đột nhiên hỏi một câu, “Bệ hạ, ngài có yêu Trùng Trùng không?”

Trùng Trùng run lên, cậu biết chuyện giữa cậu và nhà vua không thể giấu được ba mình, cậu cười, còn khó coi hơn khóc.

“Thứ gọi là yêu, giờ tôi còn chưa hiểu lắm, tôi chỉ biết, tôi sẽ để cậu ấy hạnh phúc, để cậu ấy vui vẻ, sủng cậu ấy tận trời!” Nhà vua trầm mặc một lát, thận trọng nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui