.
.
Mông Trùng Trùng bị đánh nở hoa rồi, sưng hồng hồng đỏ đỏ, cho nên không thể ngồi dùng cơm, cũng không thể nằm ngủ. Đương nhiên, đây cũng là tiện nghi cho Trùng Trùng, giúp cậu dễ dàng tra tấn Alphonse.
Mỗi ngày dùng cơm, y phải ôm Trùng Trùng đi ăn. Có đệm thịt lót người dĩ nhiên là thoải mái. Còn khi ngủ? Tất nhiên là Trùng Trùng cũng dựa cả lên người y.
Thật ra thì Trùng Trùng không nặng chút nào, lúc y ôm cậu, cũng giống như ôm một con thú cưng vậy. Chẳng qua là y chỉ vừa mới nếm mùi *** mấy hôm thôi, giờ phải nhịn đương nhiên là bị dày vò ghê gớm, ban đêm không ngủ được.
Trùng Trùng áp má mình lên ngực Alphonse, hơi thở ấm áp của cậu phun lên ngực y, thật ngứa! Hận nhất chính là tuy Trùng Trùng có mặc đồ ngủ nhưng cổ áo ngủ lại quá rộng, đồi ngực lộ hơn phân nửa, đây đúng là quá mức hấp dẫn người…
Vừa nhớ tới chuyện mông Trùng Trùng còn đau, Alphonse cũng không dám nghĩ ngợi lung tung, y nhắm mắt lại, tùy ý để Trùng Trùng như con mèo nhỏ tựa vào người mình.
Vì bị hai người ba ba vứt bỏ, cho nên dạo gần đây Trùng Trùng cứ luôn ủ rũ, hôm đó, cậu gọi điện thoại về nhà, là Wright ba ba bắt máy. Thế là Trùng Trùng liền hỏi ông, có phải con gả ra ngoài chính là bát nước đã hắt đi, sau này không còn liên quan tới họ nữa?
Wright nói đúng vậy, sau đó lại là một trận khóc quỷ khóc thần sầu của Trùng Trùng, cậu buồn bực triệt để.
Nhìn ái phu nhà mình cứ rầu rĩ không vui mãi, Alphonse để bụng, đến cả quản gia xà yêu cũng phát hiện là nhà vua của bọn họ có chút u buồn.
Và căn nguyên u buồn của y chính là con sâu nọ. Quản gia xà yêu biết đó là việc riêng của bệ hạ, anh chỉ là một người làm công nên không thể nói gì, chỉ đành lặng lẽ đi theo phía sau y. (Hoàng Phu Trùng Trùng)
Alphonse đưa mắt về phía chồng công văn thật cao, y bận rộn tới cả bữa sáng còn chưa ăn. Quản gia xà yêu bưng bánh ngọt và cà phê vào, đặt trước mặt Alphonse, nói: “Bệ hạ, người dùng chút điểm tâm, thả lỏng tâm tình một chút đi!”
Alphonse thở dài, xoa nhẹ thái dương.
Bánh ngọt khá là ngon, còn có mùi sữa. Alphonse nhớ là Trùng Trùng rất thích món bánh này nên hỏi: “Cậu ta có ăn không?”
Quản gia xà yêu mỉm cười: “Bệ hạ, điện hạ Zosya đã dùng bữa sáng rồi!”
Trước giờ Trùng Trùng luôn là con sâu không bao giờ bạc đãi dạ dày của mình, cho dù có đau khổ nhưng cơm thì vẫn phải ăn. Vừa nghĩ tới đó, Alphonse nở nụ cười tự giễu, thật là, sao mình lại lo cho cậu ta thế chứ.
Ăn mấy miếng bánh xong, Alphonse lại hỏi: “Laka, anh có biết làm thế nào để người ta vui hơn không?”
Quản gia xà yêu ngẩn ra, anh cứ nghĩ, sở dĩ gần đây nhà vua u buồn là vì dục cầu bất mãn, sinh hoạt *** với điện hạ Zosya trẻ tuổi không nhịp nhàng nên mới thế chứ.
Laka thè xà tín, cười gian, “Muốn làm người ta vui, đương nhiên là phải có quần áo đẹp và châu báu rồi!”
Nhà vua trầm tư một hồi rồi căn dặn: “Anh đi bảo Andy chuẩn bị một chút, tốt nhất là đưa đồ tốt nhất, quý nhất tới chỗ cậu ta đi!”
Quản gia xà yêu hành lễ, tao nhã rời khỏi thư phòng nhà vua.
Nào có ai ngờ, quản gia xà yêu vừa mới bước chân ra khỏi phòng đã lén báo cáo tình hình với các nhà báo. Aizz, đàn ông con trai nhiều chuyện quả nhiên không tốt chút nào.
Trùng Trùng đang xem TV, ăn quà vặt. Đột nhiên, chuông cửa vang lên. Vì liên quan tới thân phận của Alphonse nên thường thì quản gia xà yêu không dám tự tiện đi vào phòng ngủ của bọn họ, mà sẽ đứng đợi cách cửa ba thước. Trùng Trùng không biết ngoài cửa là ai, ngây người một hồi mới ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở, Trùng Trùng đã thấy một đoàn người đưa đồ tới và người gõ cửa chính là quản gia xà yêu. Trùng Trùng nghi hoặc, nhìn về phía Laka.
Laka hành lễ, giải thích: “Bệ hạ mang quà tới tặng cho ngài!”
Trùng Trùng đếm đếm, nhiều thùng quá nha! Cảnh tượng này, sao trông quen quá! Trùng Trùng sực nhớ, dường như lần đó nhà vua của chúng ta cũng cho người mang quà tới tặng như vậy.
Trùng Trùng chợt nhớ tới chuyện vì cậu kết hôn mà hai người ba ba mới không cần cậu, cho nên cậu thở phì phì, đóng cửa lại, quát: “Tôi không cần mấy thứ này, đưa về đi!”
Quản gia xà yêu lau mồ hôi, tiêu rồi, lần này nên báo cáo kết quả công việc ra sao đây?
Sau khi biết chuyện, Alphonse chỉ ừ một tiếng, không có phản ứng gì. Nhưng cũng vì vậy mà quản gia xà yêu của chúng ta lại càng thêm sợ, vội vàng hiến kế cho Alphonse.
Làm sao lấy lòng đối phương ư? Dùng lời ngon tiếng ngọt!
Có đánh chết, Alphonse cũng không nói được mấy câu ghê tởm như vậy, cho nên cách này lập tức bị phủ định ngay. Như vậy, cách duy nhất còn lại chính là tìm căn nguyên khiến đối phương giận, rồi làm chuyện gì đó để Trùng Trùng cảm động.
Nghe xong, Alphonse cảm thấy cũng được lắm. Thế nên y lập tức gạt hết công việc sang một bên, bỏ lại Laka còn đứng ngây ra đó, đi một mạch.
Trùng Trùng đang ngủ trưa bỗng nghe tiếng mở cửa, lại thấy Alphonse vác khuôn mặt như tảng băng tới, ôm Trùng Trùng ngủ thật mất hình tượng vào lòng, nói: “Đi cùng tôi nha!”
Trùng Trùng mở đôi mắt mông lung ra, đáp: “Chờ tôi tỉnh ngủ đã!”
Vì thế, trong mơ màng, Alphonse đã giúp cậu tắm rửa, thay quần áo, rồi lại chờ cậu tỉnh giấc. Thật ra thì Trùng Trùng ngủ cũng không sâu lắm, quan trọng là cậu cảm thấy được Alphonse hầu hạ như vậy rất tốt cho nên mới giả bộ ngủ.
Trùng Trùng giả bộ một hồi, cảm thấy mệt mỏi quá, đành ‘tỉnh dậy’. Alphonse thấy thế, nói: “Đói không?”
Lúc trước đã ăn rất nhiều thứ, giờ cậu không cảm thấy đói chút nào. Lại nghĩ tới chuyện dạo gần đây cậu vẫn luôn ở nhà, không ra ngoài chơi nên liền đề nghị: “Tôi không thấy đói, không phải anh muốn tôi đi đâu đó với anh sao? Chúng ta đi đi!”
Alphonse cười cười, nắm tay Trùng Trùng dắt đi.
Đi tới nơi nuôi dưỡng Chiefly, Trùng Trùng trừng to mắt, chỉ chỉ vào tiểu kim long của mình, “Tôi có thể cưỡi Chiefly không?”
Alphonse nắm tay Trùng Trùng đi tới bên người Chiefly, Chiefly bán quỳ, dang cánh ra, để Alphonse bước lên. Trùng Trùng trông thấy, thầm hận trong lòng, rõ ràng đây là rồng của mình, tại sao lại nịnh nọt người ta như thế?
Alphonse ngồi lên lưng Chiefly, vươn tay ra, nhìn Trùng Trùng, “Không cưỡi sao?”
Trùng Trùng ngây người, thế mới biết, thì ra nhà vua muốn mời cậu cùng cưỡi rồng. Cậu vừa đưa tay ra, lập tức bị Alphonse bán ôm lên lưng rồng.
Trùng Trùng ngồi phía trước, lưng tựa vào ngực Alphonse, mông cậu đã hết đau rồi nhưng y vẫn chuẩn bị một cái đệm thật mềm cho cậu ngồi lên.
“Trùng Trùng, cậu có muốn đi đâu không?” Alphonse hỏi.
Có nha! Đương nhiên là muốn đi thăm ba ba rồi! Nhưng ba ba không cần mình nữa, vừa nghĩ tới đó, Trùng Trùng buồn bã, lắc đầu. Alphonse thở dài, xoa mái tóc lộn xộn của cậu.
Thành ra lúc tới trước phủ bá tước, Trùng Trùng mở to hai mắt nhìn. Cậu quay lại nhìn Alphonse, lại nhìn nhìn phủ bá tước, “Anh dẫn tôi tới đây… làm gì?”
Alphonse đi tới gõ cửa, “Không phải cậu rất muốn về sao?”
Trùng Trùng bực bội, lẩm bẩm, “Ai thèm về chứ!”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Trùng Trùng vẫn đi theo phía sau Alphonse, khóe miệng cậu khẽ cong lên. Tính ra thì Alphonse cũng tốt lắm nha, chỉ là có hơi bạo lực gia đình chút thôi.
“Ai vậy?” Lý Thần bồn chồn, nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nhà vua, ông sợ tới mức tim đập loạn mấy cái. Bấy giờ Wright cũng đã bước ra, hỏi: “Thần Thần, là ai vậy?”
Lý Thần và Wright đều ngẩn người. Lúc này, Trùng Trùng đứng phía sau Alphonse mới ló ra, mặt nhăn như bánh bao chiều, “Là con!”
“Con của ba…” Lý Thần thủ thế, chuẩn bị ôm Trùng Trùng một cái thật nồng nhiệt, nào ngờ cậu lại nhăn mặt, nấp phía sau Alphonse.
“Hử?” Lý Thần sửng sốt, ông không ngờ là đứa con lại lãnh đạm với mình như thế. Trong nhất thời, ông không biết phải làm thế nào, nhìn Wright bằng ánh mắt tội nghiệp.
Wright ho khan một tiếng, “Trùng Trùng, về tới nhà rồi sao không cho ba ba ôm?”
Alphonse cũng lên tiếng: “Không phải hai người đã nói, con gả ra ngoài chính là bát nước đã hắt đi rồi ư? Sao giờ còn muốn ôm Trùng Trùng?” Y là đang đòi lại công bằng cho ái phu của mình nha.
Lý Thần sửng sốt, cười âm hiểm: “Trùng Trùng, con mau nói cho ba biết, là ai đã nói với con, con gả ra ngoài, là bát nước đã hắt đi?”
Trùng Trùng chỉ chỉ Alphonse, bổ sung thêm, “Hôm đó con gọi điện về nhà, Wright ba ba cũng nói là không quan tâm tới con nữa!”
Wright giật giật khóe miệng, còn chưa kịp trốn đi đã bị Lý Thần kéo tai lôi lại, “Ai nói tôi không cần con trai? Ai nói tôi không cần con trai? Hả?”
“Anh chỉ đùa chút thôi mà!” Wright mất hết uy nghiêm, dùng vẻ mặt tội nghiệp giải thích.
“Nói đùa? Đùa như vậy cũng được à? Được, tôi không cần anh nữa!” Lý Thần chống hai tay, ra vẻ dữ dằn.
Wright lập tức trưng cái mặt đáng thương ra, níu góc áo Lý Thần, “Đừng nha, anh chỉ đùa chút thôi, đừng bỏ anh!”
Lý Thần hừ lạnh một tiếng, “Tôi cũng chỉ nói đùa đó thôi!”
Miệng Wright giật giật.
Lý Thần đổi sang khuôn mặt tươi cười, hòa ái nói với Trùng Trùng, “Trùng Trùng, là lỗi của ba ba, ba ba không biết con gọi điện, nếu là ba ba nghe, ba ba nhất định sẽ nói rằng Trùng Trùng là con cưng của ba ba, cả đời này ba ba cũng không bao giờ bỏ rơi Trùng Trùng…”
Trùng Trùng thấy mắt mình nong nóng, cậu nhào vào lòng Lý Thần. Bức tranh phụ tử ấm áp ấy chẳng hiểu sao lúc rơi vào trong mắt Alphonse lại chướng vô cùng, y xoay người định bỏ đi.
Đưa con sâu đó tới đây coi như hết chuyện rồi, Alphonse nghĩ vậy, định cưỡi Chiefly trở về.
“Alphonse!” Trùng Trùng gọi y, thấy y định đi, cậu lập tức rời khỏi cái ôm của ba mình, chạy tới nắm tay y lại: “Ở lại ăn cơm đi, ba ba nói sẽ chuẩn bị cho anh một bữa cơm thật ngon nha!”
Alphonse ngây ra, nào biết Trung Trùng lại tặng cho y một nụ cười cực kỳ phúc hậu, “Tôi đã nói rồi, tôi chấp nhận chia sẻ ba ba với anh mà!”
Vì thế, Alphonse đã bị Trùng Trùng kéo vào trong phủ bá tước.
Thức ăn của phủ bá tước đúng là rất ngon, tuy là không bắt mắt như trong cung, nhưng mùi vị lại tốt vô cùng. Nhìn tướng Trùng Trùng, không ngờ là cậu ăn nhiều như vậy mà cũng không mập được bao nhiêu.
Sau khi nghe Lý Thần giải thích, Alphonse mới hiểu, thì ra câu đó không phải nói gả con ra ngoài rồi là không cần con nữa. Chỉ là nói, con cái đã gả đi, sau này sẽ nghiêng về nhà chồng mình, không thể lo lắng nhiều tới chuyện trong nhà ba mẹ nữa.
Alphonse oán hận, tất cả đều tại tên quái thai Guard, không có gì tự nhiên nghiên cứu lịch sử làm gì, tới nỗi cả chuyện phiên dịch quan trọng như vậy cũng làm sai be bét.
Dùng cơm xong, Alphonse thản nhiên nói: “Ngày kia tôi sẽ tới hành tinh Kana phỏng vấn, vua bên đấy có mời cả Trùng Trùng, cho nên hai người chúng tôi sẽ cùng đi, không biết hai vị phụ thân đại nhân đây có muốn đi cùng không? Phong cảnh ở đó cũng khá lắm!”
Wright giật giật khóe miệng, bị một người hơn mình n tuổi gọi là ba, toát mồ hôi nha…
Liệu có giảm thọ không đây? Lý Thần nghĩ thế.
Lý Thần đang nghiên cứu cây lúa nước, không có thời gian đi, Wright lại là một người theo vợ kè kè, dĩ nhiên là cũng không đi. Do đó, nhà vua của chúng ta vui vẻ đồng ý, hứa khi đi xa sẽ chăm sóc tốt cho Trùng Trùng. (Hoàng Phu Trùng Trùng)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...