.
.
Trong phòng khách của nhà vua.
“Phốc… ha ha… Nhà vua không phải người vô năng!” Guard mặc trang phục màu xanh da trời, một tay cầm tờ báo một tay cầm quạt, cười đến thở không ra hơi.
“Nè, anh thử cười nữa cho tôi xem!” Nhà vua đen mặt.
Guard ho khan hai tiếng, đặt tờ báo trên tay xuống bàn, hai vai vẫn run lên như cũ. Tuy nhiên, nhà vua lại xem như không thấy động tác của đối phương mà hỏi một câu ngờ vực: “Guard, lạ thật, tôi sống nhiều năm như vậy, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên muốn hôn môi một người!”
Guard đang uống trà xanh thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài. Anh nhịn nửa ngày, bị sặc, ho khan: “Alphonse, rốt cuộc thì anh cũng có chút dục vọng rồi, nói cách khác, tôi đã sắp nghĩ anh là một người vô năng rồi đấy!”
Alphonse lại nói tiếp: “Anh nghĩ coi, cậu ta chỉ là một con sâu mà thôi, sao tôi lại có dục vọng với cậu ta được chứ?”
Guard phe phẩy chiếc quạt: “Có lẽ bắt đầu từ lúc anh cho cậu ta sống thì đã có chút tình cảm với cậu ta rồi!”
Alphonse liếc xéo: “Vậy tôi cũng không giết anh, chẳng lẽ tôi cũng có tình cảm mấy vạn năm với anh sao?”
Guard sợ tới mức xua tay: “Đừng, đừng, đừng, bệ hạ, vi thần sợ nha!”
Alphonse nhún nhún vai: “Vậy không phải được rồi sao!”
Ngoài Trùng Trùng ra, thì Guard là người duy nhất biết bí mật của nhà vua, có lẽ vì từng cùng nhau trải qua hoạn nạn cho nên Alphonse mới không giết anh ta. Giờ nhớ lại, những người từng biết bí mật của y, phỉ nhổ dị dáng của y, vốn đã bị y dùng đủ mọi cách giết chết cả rồi.
Nhớ tới sự lãnh khốc của Alphonse, Guard nhịn không được, rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà.
Alphonse đi tới bước này cũng không phải dễ dàng gì, nếu không phải nhiều năm trước người Clone bạo loạn, có lẽ, hiện giờ Alphonse vẫn còn đang ở xóm nghèo chịu lăng nhục.
Phủ bá tước.
“A a a, Wright, anh xem, Trùng Trùng nhà mình bị đè rồi a!” Lý Thần nhìn tờ báo trong tay, lo lắng nói.
Wright thấy thế, cũng chạy tới xem cùng.
Hai phút sau.
Wright cuồng nộ, quẳng tờ báo sang bên, thở phì phì hai cái, đen mặt nói: “Làm con ta mà lại bị người ta đè như vậy, Thần Thần, mau gọi điện thoại cho con sâu ú đó, gọi nó về!”
Lý Thần gật đầu, cảm thấy chí lý, vì thế lập tức đi gọi điện thoại ngay. Mà điều hai người họ quên chính là đối phương là đức vua nha, bò lên giường vua đã khó, nếu còn muốn áp đảo cả nhà vua thì…
Aizz, e là sẽ bị diệt sạch.
Trùng Trùng không có thói quen xem báo chí, cho nên cũng không biết gì về tin đồn giữa mình và Alphonse, cậu kêu xe ngựa, bảo quản gia xà yêu dẫn mình về nhà.
“Trùng Nhi… Trùng Nhi của ba…” Trùng Trùng vừa vào cửa, ba ba người máy đã nhào tới, ôm cậu vào lòng.
Trùng Trùng giật giật khóe môi, nickname của cậu bị đổi từ bao giờ vậy?
Wright kéo Lý Thần ra khỏi người Trùng Trùng, đen mặt nói: “Lý Trùng Trùng!”
Trùng Trùng giật mình, lập tức đứng thẳng lưng: “Có!”
Wright nhíu mày: “Con có biết mình đã phạm sai lầm gì không?”
Trùng Trùng sửng sốt, nhủ thầm: Coi bộ chuyện tối qua mình lỡ đè Alphonse đã bị các ba ba biết rồi, giờ hai người họ đang trách mắng mình? Vì thế Trùng Trùng cúi đầu, thì thào: “Tối qua con đã bất cẩn đè Alphonse, con xin lỗi rồi, nhưng Alphonse vẫn không để ý tới con!”
Wright cùng Lý Thần liếc nhau, đại khái thì cũng đã hiểu rõ vấn đề, mới nói: “Con, đi vài bước cho ba xem!”
Tuy Trùng Trùng thấy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi mấy bước. Wright cùng Lý Thần chống cằm, ra vẻ trầm tư, sau lại, Wright nháy mắt với Lý Thần một cái, Lý Thần lập tức đi tới, vỗ mông Trùng Trùng.
Cái vỗ không nặng không nhẹ, Trùng Trùng nghi hoặc, hỏi: “Ba ba, mông con dính gì à?”
Lý Thần cười ha ha, đáp: “Không có gì, ba chỉ muốn xem dạo này Trùng Trùng của ba có béo lên không thôi!”
Wright lại hỏi: “Con đè bệ hạ ở đâu?”
Trùng Trùng: “Trong hồ tắm!”
Wright cùng Lý Thần liếc nhau, trong lòng không ngừng cảm thán, aizz, trẻ con hiện giờ thật là, về phương diện này đúng là trưởng thành sớm thật, lần đầu tiên lại làm trong hồ tắm, độ khó cao nha…
Trùng Trùng nói tiếp: “Alphonse bảo con chà lưng, chà một hồi con đè lên anh ta, bộ anh ta quở trách, làm khó hai người sao?”
Lý Thần xấu hổ, ho khan một tiếng: “Trẻ hư, chuyện này tế nhị như vậy, đừng có nói toẹt ra như thế, biết không?”
Trùng Trùng cái hiểu cái không, gật đầu: “Con biết rồi, ba ba, hai người gọi con về có gì không?”
Wright nhíu mày, nói: “Không có gì, chỉ là bảo con về lấy chút đồ mang đi thôi!”
Trùng Trùng: “Dạ!”
Wright cùng Lý Thần lại nghĩ, Trùng Trùng đã áp nhà vua, nhưng nhà vua vì thể diện không thể không nói là Trùng Trùng bị áp. Tuy nhiên, suy nghĩ của hai người họ đúng là quá đen tối, đè này vốn không phải là đè kia…
Trùng Trùng trò truyện với Lý Thần, còn Wright thì chuẩn bị một ít đồ cho Trùng Trùng mang đi. Ông vào phòng ngủ, lấy Mân Côi cao trân quý để dành dùng trong chuyện phòng the của mình ra, nén đau, bỏ vào túi.
Có Mân Côi cao bôi trơn, tẩm bổ, công hiệu từ từ, lại có hương hoa hồng nhàn nhạt, như ẩn như hiện khiến người ta có cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.
Mân Côi cao này không những dùng để bôi trơn, sử dụng lâu dài còn có tác dụng thắt chặt, hiện giờ còn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng nghe mấy lão già trong phòng thí nghiệm nói, nếu thoa lên người, còn có thể có công hiệu nhuận da, trắng sáng, dưỡng ẩm…
Mà quan trọng nhất là, bên trong còn có một ít xuân dược. Theo nghiên cứu thì chỉ cần bôi Mân Côi cao lên người, bất kể là thoa ở đâu, trong vòng mười phút, nhất định sẽ có phản ứng, thứ tăng tình thú tốt như vậy, cứ đưa cho con trai làm quà tân hôn đi.
Trùng Trùng dùng bữa tối ở phủ Bá tước. Nhớ tới dáng vẻ ăn cơm lần trước của Alphonse, cậu lấy hộp, mang một ít thức ăn về. Trước lúc đi, Wright đưa cho cậu một túi to, thần bí nói: “Nhớ kỹ, thứ làm thoải mái này hiệu quả lắm!”
Trùng Trùng không hiểu nụ cười thần bí của Wright, cậu cứ nghĩ là ba ba cho mình mỹ phẩm thoa da, vì thế cũng tự nhiên mang theo cả túi to đi về. Quản gia xà yêu đợi ngoài cửa, thấy Trùng Trùng đi tới, hỏi: “Điện hạ, có phải muốn hồi cung?”
Trùng Trùng gật đầu, nói: “Đúng nha, nhưng phải nhanh một chút, nếu không, hộp thức ăn tôi mang về cho Alphonse sẽ nguội mất!”
Quản gia xà yêu mỉm cười, hành lễ: “Dạ!”
Xe ngựa đời mới rất tuyệt, ngựa đã qua huấn luyện đặc biệt, có thể chạy rất nhanh, cho nên trong vòng năm phút đồng hồ, bọn họ đã về tới hoàng cung.
Quản gia xà yêu nhìn nhìn chiếc đồng hồ quả quýt của mình, nói: “Điện hạ, năm phút đồng hồ, nhanh lắm phải không?”
Trùng Trùng mặt mày tái mét chui ra khỏi xe, lúc đầu ngón chân cậu vừa chạm đất, bụng dạ liền đảo lộn, nôn ào ào ra ngoài… Quản gia xà yêu thấy thế, lại bắt đầu báo tin với mấy tòa soạn lớn.
Sắc trời đã tối, Trùng Trùng ôm hộp cơm, đi thẳng tới phòng ngủ của Alphonse, đồng thời, cậu cũng không quên bỏ túi đựng Mân Côi cao của Wright ở dưới chân giường đối phương.
Ôm hộp cơm đợi hơn mười phút, đức vua của chúng ta mới tiến vào, vừa tiến vào đã bắt đầu cởi quần áo, bỏ khăn che mặt ra. Vì giường của y ở bên trong, cho nên y cũng không nhìn thấy có một người đang ngồi trên đó.
Đến khi y bán trần truồng, cánh cũng lộ ra, Alphonse mới mệt mỏi lê vào, có trời mới biết hôm nay y đã làm cái gì?
Vì trong lòng vẫn còn ý đồ xấu với con sâu đó, cho nên hôm nay mỗi một việc đức vua của chúng ta đều làm loạn hết cả lên, trong đầu y đều là cái cảm giác muốn hôn môi với Trùng Trùng.
Cảm giác này rất ngộ, có chút giống với khi ăn kẹo đường, ngọt, mềm, mùi vị cũng không kém món kẹo đường là bao nhiêu. Nhà vua của chúng ta tự giễu chính mình, có lẽ là do y cấm dục quá lâu, cho nên mới suy nghĩ lung tung như vậy?
Ngẩng đầu lên, thấy Trùng Trùng đang ngồi trên giường mình, nở nụ cười lấy lòng, trong nhất thời, y cảm thấy thật ngọt ngào.
“Alphonse, hôm nay tôi về nhà ba ba, có mang một ít thức ăn về nè, anh có muốn ăn không?” Trùng Trùng lấy lòng.
Alphonse nhíu mày, y quả thật đói bụng, nhưng hiện tại lại không muốn nhìn thấy con sâu này, cho nên y đã chọn cách chẳng thèm ngó tới đối phương, ngả lên giường, trùm chăn lại.
“Nè, anh không có chút lễ độ gì nha!” Trùng Trùng có chút không vui.
Ây da, chắc Trùng Trùng là người đầu tiên dám nói nhà vua thiếu lễ độ, quả nhiên, nhà vua tức giận, kéo chăn ra: “Cậu mới thiếu lễ độ, còn chưa được tôi cho phép đã vào phòng ngủ của tôi, tôi phải lễ độ cho cậu bò lên giường tôi à?”
Trùng Trùng trừng hai mắt: “Thầy dạy lễ nghi có nói, chờ sau khi chúng ta kết hôn, thì anh là của tôi, giờ tôi ngồi lên chiếc giường tương lai của mình, có gì là phạm pháp!”
Là tên ngu ngốc nào định ra vậy? Alphonse muốn nổi điên lên.
“Còn nữa nha, tôi mang cơm về cho anh ăn, thế mà anh lại coi thường tôi, cho dù anh có là vua thì cũng không thể xem thường lòng tốt của người ta với anh như vậy!” Lần này Trùng Trùng thật sự tức giận, cậu oán hận, trừng nhà vua.
Bị trừng, nhà vua chột dạ, nếu người này mà biết suy nghĩ trong ngày nay của y, nhất định sẽ bị cười chết, cho nên nhà vua của chúng ta lại hừ một tiếng, tiếp tục coi thường lời của Trùng Trùng.
Trùng Trùng thở phì phì, ngồi trên giường nhà vua, mở hộp thức ăn ra, bên trong là gạo trắng, còn có nhiều thức ăn màu sắc sặc sỡ, trông ngon miệng vô cùng.
Alphonse nuốt một ngụm nước miếng, thật ra thì y vẫn chưa ăn cơm trưa lẫn cơm chiều, giờ lại thấy thức ăn ngon như vậy, không nuốt nước miếng mới là chuyện lạ.
Trùng Trùng như đang giận dỗi Alphonse, cậu lấy đũa gắp thức ăn, nhai nhóp nhép, tiếng nhai rất lớn, khiến nhà vua của chúng ta ngứa ngáy tâm tư.
Trùng Trùng cố ý ăn như hổ đói, đến cả chuyện dính cơm trên mặt cũng không hay. Cậu chỉ muốn chọc cho tên vua thối tha đó tức chết, người ta cố tình mang cơm về cho anh ta ăn, vậy mà anh ta cũng không thèm ngó, hừ, đây chính là chỗ cơm mồ hôi và xương máu của ba ba, không thể lãng phí. Hơn nữa, Trùng Trùng cũng thầm quyết định, sau này không bao giờ mang cơm về cho Alphonse ăn nữa.
Trùng Trùng ăn xong, mang hộp cơm rỗng tuếch đi một hơi, còn Alphonse thì ngồi ngây ra trên giường…
Lá gan của con sâu này lớn tới vậy?
Sao cậu ta có thể ăn mảnh, để chồng mình bị đói?
Con sâu chết tiệt đó dám ăn ngon lành trước mặt y như vậy…
Đúng là tức giận a a a a a…
Vì thế, nhà vua và hoàng thân Zosya bắt đầu chiến tranh lạnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...