Chuyện đến vô cùng đột ngột, tin Đại Đồng Hành làm phản thoáng cái đã như sấm sét xé tan bầu trời âm u mưa dầm ở Hồi Sơn.
Sở Kiều nhướng mày lắng nghe nam tử trung niên với bả vai nhuốm máu nói từng câu chữ kinh động người nghe, “Xin đại nhân xuống núi một chuyến, bằng không Đại Đồng Hành nhất định bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Sở Kiều im lặng nhìn thúc thúc của Đa Cát, hồi lâu vẫn không nói gì. Tin Đại Đồng Hành tạo phản lúc sáng vừa được quân giữ thành Thu Lan chuyển đến thì ngay sau đó, thúc thúc của Đa Cát đã chạy đến báo cho nàng biết Yến Tuân muốn tiêu diệt Đại Đồng Hành, binh quyền của Vũ cô nương và Ô tiên sinh đã bị giải trừ; Hạ Chấp, Duệ Hi và các tướng lĩnh khác xuất thân từ Đại Đồng Hành đều bị truy lùng, đại bản doanh của hội cũng đã bị san bằng thành bình địa. Hiện tại, Yến Tuân còn định giả vờ triệu tập Hỏa vân quân của Hoàn Hoàn, sau đó trừ cỏ tận gốc.
Lúc nghe những lời này, Sở Kiều quả thực không muốn tin. Lý trí bảo với nàng, một khi chưa thể xác định thì không thể tin lời đồn một cách tùy tiện như vậy.
Yến Tuân tuy thủ đoạn và tàn nhẫn nhưng không phải là người không biết nghĩ, trong thời điểm hiện giờ, hắn muốn diệt trừ Đại Đồng Hành là chuyện có thể hiểu được, giải trừ binh quyền của Ô tiên sinh và Vũ cô nương cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vì sao phải xuống tay với Hoàn Hoàn? Hoàn Hoàn là đường muội của hắn, tuy là tín đồ của Đại Đồng nhưng nàng không hẳn sẽ vì Đại Đồng mà trở mặt thành thù với ca ca mình.
“Ngươi xuống núi trước đi.”
“Đại nhân!” Thúc thúc của Đa Cát quỳ phịch xuống trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nói: “Xin đại nhân hãy cứu Đại Đồng Hành, bây giờ chỉ người mới có thể giúp chúng ta.”
Tiếng dập đầu *bôm bốp* liên tục vang lên, trong chốc lát trán thúc thúc Đa Cát đã ướt đẫm máu tươi. Sở Kiều nhướng mày nhìn ông, cuối cùng lẳng lặng xoay người đi vào phòng. Cửa phòng chậm rãi khép lại, che khuất ánh mắt bi thương tuyệt vọng của người bên ngoài đang nhìn theo.
Đối với Đại Đồng Hành, Sở Kiều vốn cũng không có ấn tượng gì quá tốt, ngoại trừ Ô tiên sinh và Vũ cô nương thì từ trước đến giờ nàng rất ít giao thiệp với những người còn lại. Nàng từng cho rằng Đại Đồng Hành chỉ là một đám người bụng dạ khó lường tự lập chính quyền quy mô nhỏ, nhưng về sau lại dần phát hiện cũng không hẳn là thế. Phần lớn thành viên của Đại Đồng Hành đều là tín đồ cuồng nhiệt và các chiến sĩ. Bọn họ cũng tựa như hội tín đồ Mặc gia* của Trung Quốc thời xưa, thiện chiến, có tri thức rộng rãi và tâm địa lương thiện.
* Mặc gia là một trong những trường phái tư tưởng thời Xuân Thu Chiến Quốc. Mặc gia được thành lập theo học thuyết của Mặc Tử (470 – kh.391 TCN). Mặc dù trường phái này chỉ tồn tại trước thời nhà Tần, Mặc học vẫn được coi là một phe đối lập chính với Khổng giáo trong giai đoạn Bách gia chư tử. Triết học của nó dựa trên ý tưởng kiêm ái: Mặc Tử tin rằng “tất cả mọi người đều bình đẳng trước thượng đế”, và rằng con người phải học theo trời bằng cách thực hiện thuyết kiêm ái (yêu quý mọi người như nhau). Mặc Tử biện hộ cho tính thanh đạm, lên án sự nhấn mạnh của Khổng giáo đối với đạo đức và nhạc, mà ông coi là phung phí. Ông coi chiến tranh là vô ích và ủng hộ hòa bình. Việc hoàn thành các mục tiêu xã hội, theo Mặc tử, là cần phải thống nhất tư tưởng và hành động. Mặc dù lòng tin của dân chúng vào Mặc gia đã giảm sút từ cuối thời Tần, những quan điểm của nó vẫn còn để lại dấu ấn trong tư tưởng Pháp gia.
Nguồn: wikipedia
Những người như vậy, nếu biết cách sử dụng sẽ là trợ lực cực tốt. Yến Tuân không thể nào không biết điều này, sao lại có thể ra tay đồ sát bọn họ?
Nghĩ như vậy, Sở Kiều cố nén sự bất an trong lòng, lẳng lặng chờ diễn biến tiếp theo.
Thế nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Sở Kiều. Không đến hai ngày sau, chiến hỏa đã lần lượt nổ ra trên nội cảnh Bắc Yến, các cứ điểm của Đại Đồng Hành liên tiếp bị tiêu diệt, chúng lãnh đạo còn đang ngu ngơ, lúc nhận ra thì tai họa đã ập xuống, mà một tin tức cũng không hề nhận được trước đó. Hết thảy như một cơn đại hồng thủy ào đến cuốn sạch mọi thứ, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Tối ngày thứ hai, sứ giả cầu cứu lại tìm đến Hồi Sơn, lần này là một nhóm hơn hai mươi người, nhưng khi lên tới Hồi Sơn thì chỉ còn một kỵ binh sống sót. Người nọ toàn thân đẫm máu, một tay đã gần như đứt lìa, chỉ còn dính trên vai bởi chút da thịt chắp vá.
Kỵ binh nhìn Sở Kiều, đã nói không nên lời nên chỉ có thể run rẩy gắng sức mở vạt áo lấy ra một mảnh giấy nhòe nhoẹt máu và mồ hôi. Trên giấy chính là một dòng chữ thanh mảnh được biết bằng máu: A Sở, giúp chúng ta, Trọng Vũ.
Sở Kiều trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi người thật thấp chào viên kỵ binh kia, “Ngươi cực khổ rồi.”
Viên kỵ binh vẫn nhìn Sở Kiều đăm đăm, mặt không chút thay đổi như chẳng hề nghe thấy lời nàng.
Sở Kiều đứng thẳng người lên, gió đêm lạnh như băng không ngừng phả lên thân thể mảnh mai, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng trầm giọng ra lệnh: “Hạ Tiêu, chuẩn bị ngựa! Chúng ta xuống núi!”
Lúc này, một tia sáng mới lướt qua trong mắt viên kỵ binh nọ, ngay sau đó, thân hình nam nhân chợt ngã xuống khỏi lưng ngựa, để lộ tấm lưng cắm chi chít tên, không ai tưởng tượng được hắn đã làm thế nào để cầm cự tận khi leo lên được Hồi Sơn.
Sở Kiều khoác thêm áo choàng và áo tơi, chỉ dẫn theo hai mươi hộ vệ xông vào màn đêm mịt mù. Gió đêm không ngừng quất vào mặt khiến mắt cay buốt, dự cảm bất an dần dần cắn nuốt tâm trí nàng. Chiến mã điên cuồng tung vó, trong bóng đêm thăm thẳm, con đường chợt trở nên thật xa xôi, mãi như không có điểm cuối.
Đoàn hộ vệ hơn ba ngàn người của Vũ cô nương hiện chỉ còn không tới một trăm, mà thân ai cũng mang trọng thương. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đám người Sở Kiều, bọn họ lại lập tức chồm dậy, mắt nhìn nàng chăm chăm.
Mưa to xối xả, Vũ cô nương nằm trong một gian nhà tranh. Lúc Sở Kiều đẩy cửa đi vào thì Vũ cô nương đang ngủ, tựa như nghe được tiếng người, nàng chậm rãi mở mắt ra, sắt mặt nhợt nhạt như giấy, không hề lộ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Sở Kiều mà chỉ lẳng lặng cười nói: “Em đến rồi.”
Trước ngực Vũ cô nương, vị trí sát tim có một mũi tên cắm xuyên thấu tận lưng, mặc dù đã được băng bó sơ nhưng không có thuốc trị thương nên chẳng ai dám rút tên ra.
Đa Cát nhìn thấy thì mắt đỏ ửng, cậu quệt mũi, nói: “Ta đi tìm Đại Liệt thúc.” Dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai cô gái mặc y phục tuyền trắng. Vết thương trước ngực Vũ cô nương, chỉ nhìn sơ cũng có thể nhận ra là nghiêm trọng đến mức nào. Sở Kiều nửa quỳ xuống cạnh giường, cố nén cảm giác chua xót từ đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ cô nương hít sâu một hơi, vừa khẽ ho hai tiếng thì mặt lại càng thêm tái nhợt, “Trường Khánh bị sưu cao thuế nặng nên dân chúng địa phương khởi nghĩa, vài người sáng lập tổ chức cũng tham dự, chuyện bị bại lộ, không còn đường lui nữa.”
“Cô cũng tham dự?” Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cớ sao lại hồ đồ như vậy? Tham dự khởi nghĩa của dân chúng có khác gì tạo phản chứ? Yến Tuân vốn đã không tin tưởng Đại Đồng, sao các người lại có thể sơ suất như thế?”
“Ha ha…” Vũ cô nương khẽ cười hai tiếng, ngực phập phồng một cách khó nhọc, ánh mắt trở nên mơ hồ, tựa như đang nhìn Sở Kiều rồi cũng như xuyên qua nàng nhìn ra xa xa, lẳng lặng nói: “Là do em không nhìn thấy thôi, năm ngoái Trường Khánh gặp bão tuyết lớn khiến mùa xuân năm nay cỏ không mọc nổi, gia súc chết thành đàn. Hiện tại đã có nơi ăn cả xác trẻ con để cầm cự rồi, lúc này mà còn lấy đi chút lương thực cuối cùng dành cho mùa đông của bọn họ thì có khác nào muốn mạng họ chứ. Để chuẩn bị cho chiến tranh, muốn trước lập đông đánh hạ Thùy Vi Quan, bệ hạ đã phát động nhập ngũ và thu lương thực. Ta biết khởi nghĩa sẽ dẫn đến kết cục thế nào, nhưng ta vẫn phải làm.”
Sở Kiều cắn chặt môi, chóp mũi cay cay, nàng siết lấy bàn tay của Vũ cô nương, nói không nên lời.
“A Sở, em là một đứa trẻ tốt. Cuộc sống của người dân đang lầm than, ta hy vọng em có thể hiểu, trên đời này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể diễn ra theo mong muốn của em. Rất nhiều lúc, tuy chúng ta đã làm hết sức mình nhưng không nhất định sẽ được như ý nguyện. Thế nhưng, em vẫn còn rất trẻ, trước mắt còn một quãng đường rất dài đang chờ em.” Vũ cô nương cười dịu dàng, vài nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt khiến khuôn mặt nàng lộ vẻ ôn hòa tựa gió thu, giọng nói mềm mại như vọng lại từ nơi xa xăm.
Sở Kiều nửa quỳ trong gian nhà tranh, đưa tay bịt vết thương trên ngực Vũ cô nương nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, ướt đẫm vạt trường bào trắng tinh của Sở Kiều. Nàng cắn chặt môi dưới, lệ đã vòng quanh, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ thê lương, “Vũ cô nương, hãy cố chịu đựng. Đa Cát đã đi tìm đại phu rồi.”
“Vô ích thôi…” Vũ cô nương nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt như dần phủ sương giá, bả vai gầy guộc lạnh đi từng chút một. Nàng ngước mắt lên nhìn lên nóc nhà tranh rách nát.
Bên ngoài cuồng phong vẫn đang gào thét, mưa vẫn tuôn xối xả, nàng như chợt nhớ đến rất nhiều chuyện. Trong khoảnh khắc cuối của sinh mạng, quá khứ như lại xẹt qua trước mắt. Vũ cô nương chợt nhớ đến thời gian mười lăm năm trước, lúc còn ở trên núi Ngọa Long, khung cảnh rợp trong lá thông đỏ, cánh hoa rụng rơi lả tả, nàng đứng giữa rừng thông lộng gió, nhìn thấy một thân ảnh áo xanh giản dị, tóc đen như mực buông rơi bên vai.
Nàng nhớ được, hôm đó trời rất đẹp, nắng ấm rực rỡ chiếu lên vai nàng, dịu dàng như tay người mẹ. Dưới góc thông già có một chiếc bàn bằng đá, trên bàn bày một cây cổ cầm, vài phiến lá thông rơi trên bàn, ánh nắng xuyên qua tàn cây để lại vô số cái bóng loang lổ. Người đó quay đầu lại nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhu hòa như nước, nhìn thấy nàng thì đưa tay ra, nhẹ giọng hỏi: “A Vũ, sao dậy sớm vậy?”
Đến giờ vẫn không ai biết, nàng thật ra không hề yêu thích việc phải tính toán mưu quyền, cũng không thích binh pháp hay dụng binh. Từ khi còn rất nhỏ, nàng luôn hy vọng có thể có một mái ấm, có thể học tập nữ công như những cô gái bình thường, trưởng thành thì gả cho một trượng phu yêu thương mình. Xuân đến thì cùng nhau đi thưởng hoa, đêm lạnh thì cũng nhau nghe tiếng mưa, cả đời bình yên. Cứu độ thế gian hay xoay chuyển càn khôn gì đó, chưa bao giờ là mơ ước của nàng.
Nhưng, chàng là người có chí lớn, có hoài bão, lòng mang trăm họ, không chịu được thế gian có quá nhiều bất công. Chàng lên núi tầm sư chỉ vì muốn học cách cứu giúp người dân. Cho nên, chàng học binh pháp, nàng liền nghiên cứu quyền mưu; chàng học công thương nghiệp, nàng liền mày mò thương đạo; chàng học cách quan sát dân tâm, nàng liền học cách nhìn mặt đoán tâm; chàng đối đãi người khác khoan dung, nàng liền nghiêm chỉnh lấy đó làm kim chỉ nam. Nàng mất ăn mất ngủ trui rèn kỹ năng binh gia cùng quyền mưu, chỉ vì mong tương lai có thể đi cùng đường với chàng mà thôi.
Sư phụ thông hiểu thế sự, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra tâm tư của nàng, nhưng người chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn dốc lòng dạy dỗ. Chẳng qua, thời điểm trước khi nàng xuống núi, người đã lặng lẽ đặt một lá thư vào trong túi của nàng. Thật lâu sau nàng mới phát hiện, khi mở ra thì chỉ thấy có một chữ: Si.
Mười lăm năm trôi qua như gió thoảng, nàng liên tục chinh chiến, dốc hết tâm huyết, kinh qua bao lần vào sinh ra tử. Cũng may, chàng vẫn một mực ở cạnh nàng, bất kể là bên ngoài có gió to mưa bão hay tuyết lạnh sương băng đến đâu, bọn họ vẫn luôn đứng cạnh nhau. Năm tháng trôi qua, thế sự biến đổi khôn lường, vì quyền lực, phụ tử có thể thành thù, người thân có thể quay lưng, người yêu có thể ruồng bỏ, nhưng chỉ có hai người là vẫn không hề thay đổi, ước nguyện cùng tín niệm ban đầu chưa từng mảy may dao động.
Thế nhưng, ngoài những chuyện đó ra, vẫn có những lời tận đáy lòng chưa bao giờ nói ra khỏi môi. Mười mấy năm rồi, hai người cứ như vậy, gặp rồi chia ly, chia ly rồi gặp lại. Mỗi lần, nàng luôn tự nhủ, để lần sau đi. Bọn họ mãi bận rộn bôn ba vì chấp nhiệm và giấc mộng trong lòng mà chẳng bao giờ nghĩ đến, ‘lần sau’ đó, có lẽ sẽ không bao giờ đến nữa. Những lời mãi vẫn chưa nói ra… tình cảm bị đè nén gần hai mươi năm kia… rốt cuộc đã vĩnh viễn mất đi cơ hội thổ lộ…
“Ta biết, thời giờ của mình đã đến.” Vũ cô nương nhẹ thở ra một hơi, nói giọng rất nhỏ, “Đã sớm biết sẽ có ngày này, chẳng qua, không ngờ lại đến nhanh như vậy.”
Một khuôn mặt ôn nhu chợt thoáng hiện ra trước mắt, Vũ cô nương mỉm cười, máu từ miệng vết thương vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt vạt áo, nhuộm đỏ giường tranh. Nàng khó nhọc giơ tay ra như muốn chạm vào khuôn mặt mơ hồ kia, bất chợt nhớ đến hình ảnh bọn họ lần đầu gặp nhau rất nhiều năm trước. Khi đó tuổi đời của bọn họ còn rất nhỏ, nàng bỏ trốn, bị chủ nhân đánh đập đến mức thương tích đầy mình nhưng vẫn cố nén không khóc. Chàng cùng sư phụ đi ngang đầu cầu, đột nhiên ngồi xổm xuống đưa cho nàng một lọ thuốc trị thương, nhướng mày nói: “Bôi hai lần sáng tối, dưỡng thương cho tốt.”
“Thật ra thì, chuyện vui vẻ nhất cả đời ta, có lẽ là được yên ổn ngủ một giấc thật ngon, không cần nghĩ ngợi đắn đo mọi thứ, không cần làm bất cứ chuyện gì, không có chiến tranh, không có giết chóc, không có ngươi lừa ta gạt đấu đá lẫn nhau, bên cạnh có người mình yêu, không cần nói gì cả, chỉ im lặng nằm cùng nhau, mặc cho bên ngoài bão tuyết cuồng phong có mạnh đến đâu đi chăng nữa. Đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội này.” Nụ cười bên khóe môi lịm dần, Vũ cô nương mỏi mệt nói: “A Sở, ta muốn ngủ một lát. Đạo Nhai đến thì nhớ gọi ta dậy.”
Sở Kiều cắn chặt môi dưới, ra sức gật đầu. Vũ cô nương yên tâm nhắm mắt lại, giữa hai đầu mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, nàng thấp giọng nói: “Ta mệt quá, chợp mắt một lát đây, chỉ một lát thôi.”
Hai hàng lông mi thật dài từ từ cụp xuống, để lại bóng râm như cánh quạt trên làn da mịn mềm như cánh sen, tiếng tim đập chậm dần, ngày càng chậm rồi cuối cùng tắt hẳn, ngón tay trượt khỏi không trung, nặng nề buông xuống trên khuỷu tay Sở Kiều.
Ngoài cửa đột nhiên nổi gió lớn, không khí lạnh ùa vào trong gian nhà tranh. Thân thể Sở Kiều dần trở nên cứng ngắc, nàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt lạnh như băng của Vũ cô nương, chậm rãi lăn xuống gò má gầy gò rồi rơi xuống mặt giường tranh đẫm máu, cuối cùng hòa làm một với màu máu.
“Đại nhân!” Hạ Tiêu đột nhiên xông vào gọi to, nhìn thấy Vũ cô nương đã chết thì sững sờ, đứng chết trân ngay tại chỗ.
Sở Kiều từ tốn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn, khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hạ Tiêu trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ô tiên sinh đến rồi.”
Thời điểm nhìn thấy Ô tiên sinh thì trời vẫn mưa tầm tã, Sở Kiều khoác áo tơi cùng đám người Hạ Tiêu đi dọc theo con đường mòn trên bình nguyên Thu Lan. Trong màn đêm, trên bình nguyên rộng bạt ngàn, từ ánh đuốc sáng rực của các chiến sĩ, đoàn người có thể thấy được con đường trải đầy thi thể đã trắng bệch vì nước mưa. Hạ Tiêu cầm một chiếc dù thật to đi đến một gốc Hồ Dương vĩ đại, Ô tiên sinh đang khuỵu dưới tàn cây, mặt hướng về phía Sở Kiều vừa đến, trên lưng cắm ba mũi tên nhọn, trong đó có một mũi sâu tận tim. Sắc mặt Ô tiên sinh đã không còn sự sống, khóe miệng tràn vết máu đỏ thẫm, hơi thở đã đứt nhưng hai mắt vẫn mở to như đang cố dõi nhìn gì đó. Nam nhân đã chết nhưng vẫn không ngã xuống, ánh mắt vô cùng bức thiết mong mỏi, đầu mày nhíu chặt.
“Lúc chúng ta tìm đến thì Ô tiên sinh đã đi rồi.” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Hạ Tiêu, đêm mưa tối mịt mù, bầu trời không một ánh sao. Sở Kiều thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, hai mắt khô khốc, không chảy được giọt nước mắt nào.
Một tiếng kêu thống khổ đột nhiên vang lên từ phía sau, là của thúc thúc Đa Cát. Thúc thúc Đa Cát từng là thuộc hạ dưới trướng Ô tiên sinh, sau khi bị thương thì được Ô tiên sinh thương tình để ông hồi hương, còn cho tiền để nuôi gia đình. Hiện tại, nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia đang lảo đảo chạy đến, hai mắt vằn đỏ như mắt sói, quỳ sụp xuống dưới màn mưa to, thất thanh gào khóc.
“Thế gian này còn có một thứ còn trên cả tình yêu và tự do, đáng để bản thân bỏ ra tất cả để bảo vệ. Lý tưởng của Đại Đồng ta đã được lưu lại trên cao nguyên Thượng Thận rồi.”
Trong thoáng chốc, bên tai Sở Kiều như chợt vang vọng những lời của Ô tiên sinh nói một năm trước, khi y lên Hồi Sơn tìm nàng. Gió đêm thổi *vù vù*, mưa to như trút nước, Sở Kiều nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời mặc cho mưa lạnh tát lên da, rát buốt như bị dao cắt.
Vũ cô nương, người cô chờ đợi đã đến rồi. Kiếp này các người mệt mỏi quá rồi, kiếp sau xin đừng gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy nữa, hai người phải ở cùng nhau, sống thật tốt, đừng nghĩ ngợi lo toan nữa.
Xa xa phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa nặng nề, một đội quân đông đảo đang lao đến, nhân số chừng hơn ba ngàn, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ. Tiếng vó ngựa cuồn cuộn như sấm, mưa gió tạt lên bề mặt giáp đen bóng, tựa hồ có thể nghe được âm thanh *leng keng* lạnh lẽo.
“Sở đại nhân!” Nam tử dẫn đầu lớn tiếng gọi to, trong đêm nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể dựa vào giọng mà đoán được người này còn rất trẻ, “Ta phụng lệnh bệ hạ đến bảo vệ sự an toàn của đại nhân. Hiện Đại Đồng đang âm mưu làm phản, xin đại nhân theo ta đến quân doanh Thu Lan tạm lánh.”
“Là các ngươi!” Thúc thúc Đa Cát đột nhiên đứng dậy, đỏ mắt quát to: “Là các ngươi giết tiên sinh! Ta liều mạng với các ngươi!” Dứt lời, ông liền mạnh lẽ rút đao lao lên, điên cuồng gầm như một con sói dữ.
“Quay lại!” Sở Kiều thất thanh gọi, tựa như là cùng một lúc, hơn mười mũi tên đã bắn đến xuyên thủng ngực nam tử trung niên. Ông lảo đảo chạy thêm vài bước theo quán tính rồi ngã *phịch* xuống đất, máu tươi túa ra, đỏ rực một cách dữ tợn trong màn đêm tối tăm.
“A thúc!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thiếu niên thét gọi, Sở Kiều cau mày quay đầu nhìn sang, nhận ra giữa đội ngũ của đối phương chính là ba người Đa Cát, Bình An và Thanh Thanh.
“Phản đồ hành sự lớn lối, kính xin đại nhân lập tức theo ta trở về.”
Hơn hai mươi hộ vệ dưới sự lãnh đạo của Hạ Tiêu chậm rãi rút chiến đao ra, thúc ngựa tiến lên vây quanh Sở Kiều, lạnh lùng đối mặt với đại quân. Tiếng mắng chửi của Đa Cát như tên nhọn đâm vào tim Sở Kiều, nàng nhíu mày im lặng hồi lâu, cuối cùng thả bảo kiếm trong tay ra, thanh kiếm rơi mạnh xuống trên mặt đất đầy bùn và nước mưa.
Sở Kiều làm sao cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Kinh Tử Tô ở nơi này.
Trong gian phòng phía Tây thành Thu Lan, Kinh Tử Tô dè dặt đẩy cửa ra, tay cầm một khay thức ăn thật to đi vào. Nàng bây giờ so với lúc trước đầy đặn hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, trước bụng nhô cao, hoàn toàn là dáng vẻ của một phụ nữ mang thai.
“Nguyệt Nhi?” Kinh Tử Tô cẩn thận gọi hai tiếng rồi thay khay thức ăn đã nguội lạnh trên bàn với cái khay nóng sốt trên tay. Trên khay đều là những món Sở Kiều thích ăn thường ngày, bốn món ăn một món canh, rất thanh đạm.
“Ăn một chút đi có được không? Đã một ngày một đêm muội không ăn gì rồi.”
“Tại sao tỷ lại ở đây?” Sở Kiều quay đầu lại, khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Yến Tuân bắt tỷ đến thuyết phục ta?”
“Không phải.” Tử Tô cuống quít lắc đầu, khẩn trương nói: “Sĩ Bằng là trượng phu của tỷ.”
Đường Sĩ Bằng là trưởng vệ binh của thành Thu Lan, chính là gã quan quân buộc Sở Kiều đến đây, gã cũng chính là người trực tiếp dẫn binh mai phục giết chết Ô tiên sinh và Vũ cô nương.
Sắc mặt Sở Kiều dần lạnh đi, nàng chăm chú nhìn Kinh Tử Tô, thật lâu vẫn không nói gì.
“Nguyệt Nhi, muội… muội ăn một chút đi.” Kinh Tử Tô dè dặt nói, đầu cúi thật thấp, không dám ngẩng lên, “Đây đều là những món muội thích ăn, là tỷ tự mình làm.”
“Ô tiên sinh bị giết rồi, trước đó tỷ có biết không?”
Kinh Tử Tô cứng người, đầu cúi càng thấp, khẩn trương siết chặt một góc khăn tay, dáng vẻ hoảng hốt như một chú chim nhỏ bị kinh động. Nàng lắp bắp đáp lời, giọng rất nhỏ: “Tỷ, tỷ biết.”
“Vũ cô nương đã chết, tỷ cũng biết trước sao?”
Kinh Tử Tô nhẹ gật đầu.
“Trượng phu tỷ bắt Bình An và Thanh Thanh để uy hiếp ta, tỷ có biết không?”
“Nguyệt Nhi?” Kinh Tử Tô ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ van nài nhìn Sở Kiều, hốc mắt đỏ ửng, lệ quanh mắt chực chảy.
“Bọn họ bây giờ sẽ đi giết những người khác, Thương Biên, Duệ Hi, Hạ Chấp, A Đồ, Hoàn Hoàn, Tiểu Hòa đều khó thoát khỏi cái chết, tỷ có biết không?”
Nước mắt rốt cuộc ào ra, Kinh Tử Tô ôm mặt, mang chiếc bụng cao vượt mặt đứng trước mặt Sở Kiều, khóc không thành tiếng.
Sở Kiều nhìn nàng, tầm mắt chợt trở nên mơ hồ. Vì các nàng, Sở Kiều đã nhiều lần liều mạng, nhưng suốt hai năm qua, bởi vì quan hệ giữa nàng và Yến Tuân căng thẳng, các nàng chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái, cho dù là sinh nở cũng không hề gửi một phong thư báo cho nàng biết.
Những người này, dù sao cũng là thân nhân trên danh nghĩa của nàng, là các tỷ tỷ có liên hệ máu mủ với nàng.
“Tỷ đi đi.” Sở Kiều xoay người sang chỗ khác, không nhìn người trước mặt nữa.
Kinh Tử Tô cẩn thận túm góc áo nàng, nhẹ giọng gọi: “Nguyệt Nhi…”
Sở Kiều không hề động đậy, bên tai vang lên tiếng khóc khổ sở của Kinh Tử Tô, “Nguyệt Nhi, tỷ có thể làm gì chứ? Tỷ còn có thể làm gì? Tỷ chỉ là một người phụ nữ mà thôi!”
Đúng vậy, nàng có thể hy vọng người tỷ tỷ này làm gì? Muốn tỷ tỷ phản bội trượng phu, phản bội gia đình, lén gửi tình báo ra ngoài trước? Những việc này, đối với người coi trượng phu là trời như Kinh Tử Tô, chẳng phải như đâm đầu vào đầm rồng hang hổ sao? Nàng biết, cũng hiểu rõ, nhưng vì sao vẫn tức giận? Vì sao vẫn không cam lòng, vì sao vẫn thấy trong lòng lạnh lẽo? Nàng biết, nếu như các vị tỷ tỷ này gặp chuyện không may, nàng nhất định sẽ liều mình tương trợ, cho nên mới hy vọng người khác cũng sẽ như vậy đối với nàng?
“Nguyệt Nhi, vì sao muội lại cố chấp như thế? Bệ hạ đối với muội tốt như vậy, chúng ta đều thấy được. Vàng bạc châu ngọc, vinh hoa phú quý đều bày ở trước mắt chờ muội, bệ hạ vì muội mãi không nạp hậu cung, người đối với muội như vậy, còn chưa đủ sao? Muội còn cầu cái gì nữa? Bệ hạ dù sao cũng là vua một nước!”
Nếu là trước kia, Sở Kiều có lẽ sẽ bật ra một tiếng cười lạnh từ tận đáy lòng, nhưng hiện tại, ngay cả cười nàng cũng cười không nổi.
Đúng vậy, vàng bạc châu ngọc, vinh hoa phú quý, chỉ cần nàng gật đầu thì sẽ trở thành quốc mẫu dưới một người trên vạn người của Bắc Yến, chính là thê tử độc sủng của hoàng đế Bắc Yến, hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực. Là một người phụ nữ, nàng còn cầu cái gì nữa? Trong lúc nàng ôm đau thương thoái ẩn núi rừng, không biết có bao nhiêu người đang chê cười nàng không biết suy xét, mà trong đó, thậm chí có cả tỷ tỷ của nàng.
Thế nhưng, những thứ kia đều không phải điều nàng muốn. Đúng như Yến Tuân nói, nàng chưa từng hiểu rõ hắn.
Nhưng, Yến Tuân, tương giao hơn mười năm, huynh có thật sự hiểu ta?
Huynh sai ở chỗ, muốn ta thành một người phụ nữ như Kinh Tử Tô. Mà Sở Kiều ta, tuyệt đối không phải là người như vậy.
Không hề đáp lại nửa câu, Sở Kiều lạnh nhạt gạt tay Kinh Tử Tô ra, trực tiếp đi vào trong phòng, chẳng hề quay đầu lại.
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, Kinh Tử Tô lặng lẽ bước ra, tiếng khóa *cạch cạch* vang lên, tựa như cũng khóa chặt mọi mong mỏi của Sở Kiều.
Sở Kiều ngồi trên giường, lò hương trong góc tỏa hương lững lờ, chậm rãi lan ra khắp phòng. Nàng lẳng lặng tựa vào cột giường, cố gắng điều chỉnh suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lòng càng lúc càng lạnh đi. Những suy nghĩ luôn bị khống chế trong suốt hai năm qua bắt đầu tuôn trào, thân ảnh của Ô tiên sinh và Vũ cô nương lẩn quẩn trước mắt khiến đầu ngón tay Sở Kiều run rẩy, dần trở nên lạnh như băng, cứng ngắc.
Lúc trước, nỗi bi thương khiến lòng nàng chết lặng. Còn hôm nay, nàng rốt cuộc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Sở Kiều bị nhốt trong gian phòng này liên tiếp suốt ba ngày, hoàn toàn bị ngăn cách với tin tức bên ngoài. Lúc đó, Vũ cô nương lầm tưởng nàng sẽ có thể ngăn cản mọi chuyện, nhưng Vũ cô nương đã sai rồi, có lẽ Vũ cô nương cũng không hiểu rõ Yến Tuân. Từ trước đến nay, nam nhân kia chính là người kiên định cố chấp nhất, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn được, dẫu cho là nàng đi chăng nữa. Hiện tại, mọi chuyện đã định, nàng chỉ có thể chờ nghe kết quả mà thôi.
Yến Tuân từ nhỏ đã theo làm đệ tử của Ô tiên sinh, về sau lại theo Vũ cô nương học binh pháp, võ công và kiếm pháp của hắn đều do Sở Kiều dạy. Bây giờ, trò giỏi hơn thầy, những giao tình cũ năm xưa, cuối cùng đều bị hắn một cước đá văng.
Đến tối ngày thứ ba, Sở Kiều đang lẳng lặng ngồi thất thần trên giường như thường ngày thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Khóa cửa bị giật ra, Kinh Tử Tô kinh hoảng chạy vào, tay cầm áo choàng và tay nải dùng để đi xa, hối hả tiến đến giục: “Nguyệt Nhi, mau, mau đi!”
Sở Kiều đứng dậy, cau mày hỏi: “Đường Sĩ Bằng bảo tỷ thả ta?
Kinh Tử Tô tái mặt, vừa nghe tên trượng phu liền cứng người đứng như trời trồng. Sở Kiều lập tức hiểu ra, trầm giọng nói: “Tỷ có biết mình đang làm gì không? Hắn sẽ không bỏ qua cho tỷ.”
“Nguyệt Nhi, muội mau đi đi.” Kinh Tử Tô bừng tỉnh, lập tức nhét tay nải và áo choàng vào trong tay Sở Kiều, hối hả giục: “Nhanh lên.”
“Không được, ta trốn sẽ hại đến bọn Hạ Tiêu.”
“Người của muội đã vào thành, bọn họ đã cứu Hạ thống lĩnh và bọn Bình An ra khỏi đại lao rồi.”
“Cái gì?” Sở Kiều cả kinh, vội vàng hỏi lại: “Tú lệ quân đến?”
“Ừ.” Kinh Tử Tô cuống quít gật đầu, nói: “Muội mau đi, Sĩ Bằng sẽ tới đây ngay bây giờ.”
Kinh Tử Tô hối hả giúp Sở Kiều mặc y phục, khoác thêm áo choàng, trên khuôn mặt luôn nhu nhược lần đầu tiên lộ vẻ kiên cường cứng rắn khó tả.
Sở Kiều kéo tay Tử Tô, trầm giọng hỏi: “Tử Tô tỷ, có biết tỷ làm vậy, trượng phu tỷ sẽ đối xử ra sao với tỷ không?”
Kinh Tử Tô nhất thời ngẩn ra, chỉ mới ba ngày mà khuôn mặt vốn hồng hào đã héo hon đi rất nhiều, trong đôi mắt to lộ vẻ kinh hoàng khó nói. Một lúc sau, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tỷ chỉ cảm thấy, Ô tiên sinh là người tốt, Vũ cô nương cũng là người tốt, Nguyệt Nhi, muội cũng là người tốt. Người tốt hẳn nên được sống tốt.”
Sở Kiều chợt thấy khóe mắt cay cay, người phụ nữ nhu nhược cả đời luôn bị người khác chèn ép này, trong thời điểm sinh tử lại lựa chọn làm theo trái tim của mình. Lý do của nàng rất đơn giản, người tốt hẳn nên được sống tốt.
Thế nhưng, Tử Tô tỷ, tỷ phải biết rằng, thế gian này, người tốt đều không có kết cục tốt. Trên thế giới cái xấu hoành hành này, người tốt đã không còn đất sống nữa rồi.
Nhìn khuôn mặt hiền từ của Kinh Tử Tô, Sở Kiều cảm thấy vai nặng nề như bị núi đè, khiến nàng hít thở không thông. Cuối cùng, Sở Kiều hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Tỷ hãy đi cùng ta.”
“Không được.” Kinh Tử Tô lắc đầu, “Tỷ dù sao cũng là thê tử của chàng, lại còn đang có mang, chàng sẽ không làm gì tỷ đâu, muội mau đi đi.”
Sở Kiều trầm giọng nói: “Tỷ phải theo ta.”
“Không, Nguyệt Nhi, ta là thê tử của Sĩ Bằng, ta sẽ không rời bỏ chàng, đây chính là nhà ta!” Khi nói câu này, trong mắt Kinh Tử Tô lóe lên vẻ cố chấp và kiên định mạnh mẽ.
Sở Kiều chợt hiểu ra, ai cũng có chấp niệm riêng của mình, Kinh Tử Tô cũng không ngoại lệ. Nàng gật đầu, mặc y phục xong liền từ tốn nói: “Tử Tô tỷ, ta đi đây, tỷ phải bảo trọng, xong chuyện ta sẽ trở về tìm tỷ.”
“Ừ, bốn tháng nữa tỷ sẽ sinh rồi, muội là dì của đứa bé, đến lúc đó nhất định phải đến thăm nó.” Kinh Tử Tô xoa bụng, ngượng ngùng cười nói, mặt sáng bừng lên như nắng ấm mùa xuân.
Sở Kiều siết tay nàng, trầm giọng nói: “Hãy chờ ta.” Dứt lời liền quay người chạy ra ngoài.
Chín ngàn chiến sĩ Tú lệ quân ào ạt vào thành Thu Lan, chính người dân trong thành tự mình mở cửa dẫn đường cho bọn họ. Quân doanh phía Tây Thành chìm trong biển lửa cùng tiếng chém giết. Đường Sĩ Bằng cưỡi trên lưng ngựa, vừa mắng to vừa chỉ huy binh sĩ.
Bất chợt có một gã thuộc hạ chạy đến báo cáo: “Tướng quân! Sở đại nhân bỏ trốn, đả thương mã quan rồi đoạt ngựa chạy ra khỏi thành rồi.”
“Cái gì?” Đường Sĩ Bằng giận dữ rống to: “Đông người canh chừng như vậy mà còn để nàng ta chạy thoát?”
“Là phu nhân… phu nhân cầm lệnh bài của người đến lừa lấy chìa khóa…”
“Tiện nhân!” Đường Sĩ Bằng giận đến tím mặt, “Làm hư đại sự của ta!”
“Tướng quân!” Lại thêm một gã binh sĩ thúc ngựa chạy đến, còn chưa đến nơi đã hét to: “Lửa đã lan đến Lan phòng, phu nhân còn ở bên trong, cần nhanh điều động người dập lửa!”
“Tướng quân!” Một gã binh sĩ khác cũng hối hả chạy đến, “Sở đại nhân dẫn Tú lệ quân chạy đến cửa thành Nam rồi, chúng thuộc hạ đã chỉnh đốn xong đội ngũ, có cần đuổi theo hay không?”
Đường Sĩ Bằng cau mày, im lặng suy nghĩ một thoáng rồi bình tĩnh nói: “Đuổi theo!”
“Tướng quân, vậy còn phu nhân?”
“Nếu để Sở Kiều chạy thoát, cả thành Thu Lan đừng ai mong sống sót. Toàn quân nghe lệnh ta, đuổi theo!”
Đại quân ào ạt chạy ra khỏi cửa thành Nam.
Cùng lúc đó, Lan phòng bốc cháy hừng hực, ngọn lửa cao đến tận trời dần dần nuốt trọn cả dãy phòng. Kinh Tử Tô chui trong một góc, nhìn màn lửa đỏ rực bốn phía mà run rẩy cả người, trán ướt đẫm mồ hôi, khiến khuôn mặt đầy tro bụi càng thêm lấm lem. Nàng ôm bụng, cắn chặt răng, không ngừng lẩm bẩm như tự thôi miên: “Con yêu đừng sợ, cha con sẽ lập tức tới cứu chúng ta.”
Cuồng phong khiến lửa cháy càng lúc càng to, binh sĩ trong thành đều đã rời thành truy đuổi người, có số ít dân chúng thấy ánh lửa liền ào vào phủ tướng quân, chạy đến trước Lan phòng, ngẩn người hỏi: “Á! Cháy to quá, bên trong còn người không nhỉ?
Hạ nhân trong phủ tiến lên nói: “Sở đại nhân được Tú lệ quân cứu đi rồi, bên trong không còn ai cả.”
“Thế thì mặc kệ cho cháy, một lũ khốn kiếp, đốt sạch nhà cửa bọn bây.”
Dân chúng lục đục rời đi, chỉ còn lại ngọn lửa vẫn tiếp tục bốc cao. Khói lửa mịt mù, Kinh Tử Tô khó nhọc ho khan, lửa đã lan đến gần, nàng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn ôm bụng, không ngừng lẩm bẩm: “Con yêu đừng sợ, cha con sẽ lập tức tới cứu chúng ta.”
Một thanh xà ngang rơi xuống che lấp mọi âm thanh, chỉ còn tiếng lửa nổ *đùng đùng*, khói đen bốc ngùn ngụt, phủ tướng quân cùng quân doanh cuối cùng chìm ngập trong biển lửa, mất dạng.
Trên bình nguyên mênh mông, Sở Kiều thúc ngựa chạy điên cuồng. Đi rất xa rồi nàng mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía Tây thành Thu Lan ánh lên màu đỏ rực, lửa cháy cao tận trời, đỏ như máu quân nhân trước khi ngã xuống.
“Đại nhân.” Hạ Tiêu tiến lên, “Mau đi thôi.”
“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, cố đè nén dự cảm bất thường trong lòng xuống. Ban đêm đường khó đi, bọn họ còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Trời đất tiêu điều, cuồng phong không ngừng gào thét, đêm dài như chỉ mới bắt đầu, mãi vẫn không qua đi. Bầu trời đen kịt, mây giăng cực thấp, tiếng gió *vù vù* như tiếng nức nở không nguôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...