Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị lên đường thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa hối hả. Trên đồng tuyết trắng xoá chợt xuất hiện một cô gái khoác áo lông chồn màu bạc đang hối hả thúc ngựa chạy đến từ hướng Đông, nhìn thấy đại đội trước mặt cũng không giảm tốc độ mà vẫn lao về phía đám người Sở Kiều.
Hạ Tiêu khẽ nhíu mày kiếm, thúc ngựa tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Là ai? Mau báo tên họ!”
Cô gái quay đầu nhìn Hạ Tiêu, cong môi nở một nụ cười tươi tắn rồi lại vung roi quất mạnh giục ngựa tăng tốc.
Hạ Tiêu cau mày, tiến lên định ngăn cản thì cô gái kia đã nhướng mày, cao giọng ra lệnh: “Cát Tường, đá hắn!”
Chiến mã dưới thân cô gái như nghe hiểu lời nàng, đột nhiên dừng lại hí dài một tiếng. Hạ Tiêu vừa tiến đến gần thì con ngựa lập tức dựng đứng người, tung hai chân trước đá thẳng vào bụng chiến mã hắn đang cưỡi. Ngựa của Hạ Tiêu gào một tiếng rồi ngã quỵ xuống trên mặt tuyết.
Nhờ vào thân thủ linh hoạt, Hạ Tiêu kịp thời tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, lộn một vòng trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng dậy, mũ sắt bị tuột ra khiến tuyết bám đầy trên tóc hắn, nhìn hơi nhếch nhác.
“Ngươi là ai?” Hạ Tiêu thẹn quá hóa giận, lớn tiếng hỏi.
Nào ngờ cô gái kia cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, chỉ hướng về hướng thiếu nữ đứng đầu hàng, mỉm cười hỏi: “Cô chính là Sở Kiều?”
Sở Kiều gật đầu, nheo mắt đánh giá cô gái trước mặt, thấy nàng mi thanh mục tú, da thịt trắng mịn như lụa, ánh mắt dịu dàng, ngũ quan nhu hòa, mắt đen như mực, long lanh như sóng nước hồ sen. Có điều, tất cả điểm ấy lại khiến dung nhan cô gái thêm mấy phần anh khí, và chính đôi mắt trong trẻo kia đã góp phần tạo nên một khí chất rất đặc biệt bao phủ lấy nàng.
Cô gái cũng trực diện đánh giá Sở Kiều, không hề bận tâm bản thân đang bị người khác đánh giá. Nhưng điểm khiến Sở Kiều chú ý không phải dung mạo mà chính là chiếc áo choàng khoác trên người cô gái này. Nếu nàng nhớ không lầm, đây chính là chiếc áo Gia Cát Nguyệt mặc trên người đêm qua.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Kiều chợt trở nên khẩn trương, mi tâm vô thức nhíu lại.
“Thiếu gia nhà ta bảo ta mang vật này giao cho cô.”
Sở Kiều đưa tay nhận lấy Tàn Hồng kiếm đang nằm gọn ghẽ trong bao, gật đầu nói: “Đa tạ, không biết danh tính của cô nương là gì?”
“Ta họ Mông, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, cáo từ.” Dứt lời, cô gái kéo cương ngựa, nhanh chóng quay đầu rời đi, để lại Hạ Tiêu còn đang đứng nguyên tại chỗ, mặt bừng bừng tức giận.
“Đại nhân, cô ta là ai vậy?”
Xung quanh đều là thành viên tinh nhuệ cũ của Tây Nam trấn phủ sứ, đều là thủ hạ đáng tin cậy nhất nên Sở Kiều cũng không cố kỵ, thản nhiên đáp: “Đó có lẽ là vị uy chấn chiến trường Hạ Yến suốt nửa năm qua, Mông Phong thiếu tướng.”
“Mông Phong? Chính là cháu gái của Mông Điền?”
Sở Kiều không đáp, cúi đầu rút Tàn Hồng kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng choang soi rõ tròng mắt đen nhánh của thiếu nữ. Nàng đã lâu không sử dụng thanh kiếm này, suốt hai năm qua nàng luôn sử dụng Phá Nguyệt kiếm, đến mức cũng quen tay luôn rồi.
Cát Tề ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi Hạ Tiêu: “Cô ta là cháu gái của Mông Điền? Nhìn sao cũng không giống, thật thì ta thấy có hơi giống Bạch Sanh vương phi của chúng ta hơn.”
“Chớ nói lung tung!” Hạ Tiêu trừng mắt giải thích: “Cô ta là cô nhi được Mông Điền nhận nuôi, từ nhỏ đã được nuôi như nam nhi, thậm chí còn theo trai tráng của Mông gia đến Thượng Võ Đường học tập. Sau khi Gia Cát Nguyệt được đề bạt lên làm đô đốc, cô ta được phái đến làm thủ hạ dưới trướng hắn, suốt nửa năm qua luôn tung hoành trên chiến trường, chẳng rõ vì sao hiện lại chạy đến đây. Đại nhân, có cần đuổi theo tra hỏi rõ ràng không? Không chừng là bẫy.”
Sở Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng thất thần nhìn thanh kiếm kia, Hạ Tiêu gọi hai lần nàng mới lên tiếng đáp lời, vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, “Chuyện hôm nay, tất cả tốt nhất làm như không thấy thì hơn.”
Nàng nói thế, mọi người đều tức thì hiểu rõ. Đại quân tiếp tục lên đường.
Cùng lúc đó, Mông Phong cuối cùng cũng đuổi kịp đoàn người giả dạng thương nhân của Gia Cát Nguyệt. Nàng lén cởi áo choàng xuống đưa cho thân vệ của Gia Cát Nguyệt, đổi y phục khác rồi mới ung dung đến cạnh hắn, báo cáo: “Đã đưa đồ xong…”
Gia Cát Nguyệt tựa như không nghe thấy, trực tiếp thúc ngựa lướt qua mặt nàng. Mông Phong mỉm cười nhìn theo bóng lưng hắn, đại não ra sức phân tích. Trên đời có hai loại người không đợi người khác nói xong đã đi, một là không có chút hứng thú với chuyện người kia đang nói, hai chính là sợ người kia nhìn thấy nội tâm đang dao động của mình.
Mông Phong ung dung nhìn nam nhân trước mặt, tự đắc huýt sáo, “Không tệ không tệ, chuyến này đi thực không uổng công.”
Gia Cát đại đô đốc đang nghĩ gì, cả thế gian đều biết mà.
Ba ngày sau, Sở Kiều rốt cuộc cũng đi đến hạ du sông Huyết Quỳ, thuận lợi tiến vào đại doanh của quân Bắc Yến.
Đoàn người dỡ lương thảo xuống xe xong xuôi thì trời đã tối, Sở Kiều bị đám Hạ Tiêu giữ lại ăn cơm. Dùng bữa xong, nàng tán gẫu vài câu với bọn họ rồi trở về doanh trướng của mình.
Một năm không gặp, Bình An lại cao thêm một cái đầu, bất giác đã trở thành một cậu nhóc choai choai rồi. Cậu bé vui vẻ châm trà cho nàng, miệng liên tục huyên thuyên nói đủ chuyện trên đời, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Yến Tuân hiện không có mặt trong đại doanh, hắn cho xây một cửa khẩu kề sát sông Huyết Quy, đặt tên là Long Ngâm Quan, nằm đối diện với Nhạn Minh Quan, chỉ cách một con sông. Toàn bộ quân chủ lực của Bắc Yến đều đóng ở Long Ngâm Quan nên bình thường Yến Tuân rất ít khi đến nơi này.
Bôn ba lội tuyết suốt mấy ngày, không có cơ hội tắm táp tử tế nên bây giờ được ngâm mình trong thùng tắm, Sở Kiều thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi. Nhưng do còn nhiều công văn cần xử lý, nàng đành cố tắm nhanh rồi mệt mỏi lê người đến ngồi trước thư án, cẩn thận xem xét giấy tờ.
Một năm qua, tình thế ở đại lục đối với Yến Tuân có thể nói là vô cùng thuận lợi. Không nói đến việc Đại Hạ bị chia năm xẻ bảy, ngay cả tình hình Biện Đường và Hoài Tống cũng hỗn loạn, hoàng đế của Hoài Tống và Biện Đường lần lượt băng hà, nội chính không yên, hai nước này cũng không rảnh để tâm đến Bắc Yến. Chưa kể, biên giới nhiều lần xảy ra xung đột nên Đại Hạ không thể tập trung toàn bộ binh lực đến Tây Bắc, khiến Bắc Yến có thêm rất nhiều ưu thế. Ngoài ra, tin tình báo còn nói, thân thể Hạ hoàng càng ngày càng xấu đi, cả ngày phải dựa vào thuốc men chống đỡ nên tính tình hỉ nộ vô thường, trí nhớ cũng giảm sút nên thường xuyên đại khai sát giới chỉ vì chút chuyện nhỏ. Người trong thành thấp thỏm không yên, các lão thần đa phần cáo bệnh ở nhà, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều do hội trưởng lão xử lý. Mục Hợp thị và gia tộc Ba Đồ Cáp đã diệt vong, Hách Liên thị thì bị diệt cỏ tận gốc, cái gọi là hội trưởng lão giờ chỉ còn trên danh nghĩa. Mộc gia ở Lĩnh Nam đã rút khỏi kinh đô, hội trưởng lão hiện giờ kỳ thực chính là đấu trường giữa Ngụy Quang và Gia Cát Mục Thanh, mấy người còn lại chỉ làm nền mà thôi.
Có điều, ngoài mặt Ngụy phiệt nhìn như phong quang vô hạn, nhưng thực chất lại là hữu danh vô thực. Bởi vì ai cũng biết, thế hệ kế thừa của Ngụy phiệt chỉ còn mỗi Ngụy Thư Diệp thiếu quyết đoán, trong khi đó Gia Cát gia có cả Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Hoài chống đỡ. Mà Gia Cát Nguyệt thì lại đang trên đà lên, không ngừng lập được chiến công. Hắn và Triệu Triệt một công một thủ, tạo thành bức tường phòng thủ cực kỳ kiên cố cho Nhạn Minh Quan. Suốt một năm qua, Yến Tuân và Triệu Triệt giằng cho với nhau, đánh trận sẽ lúc thắng lúc thua, nhưng Gia Cát Nguyệt thì chưa từng thất bại lần nào. Ngay cả Yến Tuân cũng đại bại ở dưới tay Gia Cát Nguyệt trong trận đánh ở Tào Khâu, tổn thất hết hơn ba ngàn binh sĩ, suýt nữa còn bị đại tướng số một của Gia Cát Nguyệt là Nguyệt Thất đoạt mất quân kỳ.
Nhắc đến trận chiến ở Tào Khâu thì chỉ có thể nói Yến Tuân thực không gặp thời, từ lúc khởi binh đến giờ, hắn chưa bao giờ thất bại thảm hại như vậy.
Theo kế hoạch, mục tiêu của Yến Tuân là Ký Châu, đại tướng của binh đoàn số một là Trình Viễn cùng Thương Biên thống lĩnh ba vạn binh mã dùng đường tắt lẻn vào Ký Châu từ phía Nam, tập kích đại doanh kho lương của Đại Hạ. Lúc đó Gia Cát Nguyệt vẫn còn là chỉ huy quân hậu phương, chịu trách nhiệm chưởng quản quân lương, nên dĩ nhiên đang trấn giữ ở Ký Châu.
Và chẳng rõ vì sao, hôm đó, thiếu gia đại nhân của Gia Cát gia đột nhiên nổi hứng, nói muốn đến rừng thông bắt cua đồng ăn, trên đường đi lại tình cờ đụng phải đội thám báo của Trình Viễn đại tướng quân, thành ra toàn bộ đường hướng của đối phương đều bị hắn biết tường tận. Sau khi biết rõ mọi chuyện, Gia Cát Nguyệt cũng không hề bứt dây động rừng, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông bày sẵn bẫy đợi Trình Viễn và Thương Biên mò đến rồi châm một mồi lửa thiêu cháy gần ba vạn binh tướng địch, bắt giữ hơn một vạn.
Sau đó, Gia Cát Nguyệt dẫn không đến tám ngàn binh sĩ chuyên áp tải quân lương, cải trang thành quân Bắc Yến, dưới sự hướng dẫn của một phản đồ quân Bắc Yến, trực tiếp gióng trống khua chiêng đánh thẳng vào Tào Khâu. Lúc ấy, đám tướng lĩnh tài giỏi của Yến Tuân vẫn còn lơ ngơ mơ ngủ, mãi tận khi quân của Gia Cát Nguyệt xông vào đại doanh thì bọn họ mới giật mình tỉnh giấc.
Trận chiến xảy ra nhanh mà kết thúc cũng chỉ trong chớp nhoáng, đốt giết đánh cướp một hồi, thân vệ của Gia Cát Nguyệt đã áp sát chủ trướng, nếu Yến Tuân không có cấm vệ liều chết bảo hộ thì không chừng ngay cả quân kỳ cũng bị người ta cướp mất.
Yến Tuân có mặt trong doanh trại nhưng cũng vô phương chống đỡ. Trận chiến đó đến giờ vẫn là sự sỉ nhục đối với hắn, bình thường chẳng ai dám nhắc lại. Và cũng nhờ trận chiến đó mà Gia Cát Nguyệt mới được điều ra khỏi hậu phương, chính thức tiếp quản binh mã ở tuyến Tây Đại Hạ.
Hiện giờ đọc lại báo cáo, Sở Kiều cẩn thận xem xét hồi lâu vẫn cảm thấy phương pháp tác chiến trong trận này có quá nhiều sơ hở. Đầu tiên, Gia Cát Nguyệt làm vậy quả thật quá mạo hiểm, nếu ngày đó chuyện hắn bắt giữ thám báo bị đám người Trình Viễn phát hiện được, hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng bị bao vây, như vậy tám ngàn hậu binh của hắn làm thế nào cũng sẽ không địch nổi đối phương hơn sáu vạn người. Thứ hai, hắn dẫn số quân ít ỏi lẻn vào Bắc Yến mà còn phô trương thanh thế không thèm che giấu như vậy, nếu bị phát hiện sẽ khó tránh khỏi lâm vào cục diện thập tử nhất sinh.
Thứ ba, nếu binh sĩ canh đêm trong doanh trại tỉnh táo không ngủ gục, sớm báo cáo lên để Yến Tuân có thể nhanh chóng khống chế cục diện thì cơ hội thắng của Gia Cát Nguyệt sẽ cực kỳ thấp. Cuối cùng chính là vấn đề rút lui, cho tới giờ quân Bắc Yến vẫn chưa tìm ra được đường lui của Gia Cát Nguyệt. Đội quân của hắn cứ như biến mất trong hư không vậy, cho dù binh lính quân Bắc Yến đã lật tung toàn bộ Tây Bắc cũng không thể tìm ra bọn họ.
Sở Kiều cảm thấy nếu đặt mình trong tình huống đó, nàng có thể đưa ra mười mấy phương pháp đối phó, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đó đều là lý thuyết suông mà thôi. Thắng hay bại trong chiến tranh dựa vào rất nhiều yếu tố, ví như sự trung thành và tin tưởng của binh lính đối với thống lĩnh của mình, ví như sĩ khí toàn quân, ví như năng lực tác chiến cá nhân của từng binh sĩ, hay cũng như nguồn tin tình báo, vũ khí vân vân… Không thể phủ nhận thực lực của quân Gia Cát Nguyệt quả thực phi thường, nói có thể lấy một địch mười cũng không sai, nhưng Sở Kiều vẫn tin rằng nhất định còn có gì đó nàng nhìn chưa ra. Người như hắn sẽ không đời nào làm ra loại hành vi vọng động như vậy.
Có điều, chiến thắng vẫn là chiến thắng, Gia Cát Nguyệt liều lĩnh xông vào doanh trại của Yến Tuân phóng hỏa giết người rồi ung dung rời đi như thể chỉ tiện đường đi ngang, đúng thực chính là sự đả kích không gì sánh nổi vào sĩ khí của quân Bắc Yến.
Đối phó với người như Gia Cát Nguyệt, quả nhiên vẫn không thể dùng cách nghĩ bình thường suy xét…
Đêm càng lúc càng khuya, không khí phảng phất mùi vị tĩnh lặng mà căng thẳng đặc trưng của quân doanh, ánh nến chiếu vào người Sở Kiều hắt bóng lên vạt trướng, từ ngoài nhìn lại chỉ thấy đó là một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp.
Nàng đã một năm không nhìn thấy Yến Tuân rồi. Cả năm này, ngoại trừ trao đổi công văn qua lại thì bọn họ không hề gặp mặt nhau, mà những lần gửi công văn đó cũng chỉ để bàn chính sự. Mãi đến gần đây, một lão ma ma từng chăm sóc Yến Tuân khi hắn còn bé đột nhiên lên Hồi Sơn tìm Sở Kiều. Sau khi đặt xuống đống đồ Yến Tuân dặn mang đến, bà ta liền luôn miệng khen ngợi Sở Kiều hiền lương thục đức với xinh đẹp như hoa gì đó. Bà ấy nói hết nửa ngày Sở Kiều mới hiểu ra, thì ra bà là được Yến Tuân phái đến làm mối.
Làm mối?
Thực nực cười. Nàng và Yến Tuân ở cùng nhau gần hơn nửa đời mà còn cần người tới uốn ba tấc lưỡi nói cái gì quan hệ giữa bọn họ cũng nên tiến thêm một bước rồi…
Lão ma ma trên danh nghĩa là tới làm mối nhưng thật ra chỉ tới báo qua cho nàng được biết mà thôi. Sính lễ được chất đầy phòng Sở Kiều, tràn ra cả hành lang, tất cả đều là đồ quý giá, trân châu to bằng đầu trẻ con; nhành san hô cao ngang thân người lớn; lụa sa mỏng nhẹ như tơ; hài nạm ngọc thêu chim vờn hoa; chuỗi ngọc bằng đá đỏ lấy từ đỉnh núi tuyết, lóng lánh như huyết lệ; lụa bảy màu được tiến cống từ phương Nam; còn có kỳ trân dị bảo của Tây Vực… tất cả hợp lại lấp lánh đến chói mắt người xem. Ngoài ra Yến Tuân còn chuyển lời, nói rằng hắn sẽ xây một hành cung Nạp Đạt trên đỉnh Lạc Nhật cho nàng giống như phụ thân hắn từng làm cho mẫu thân.
Lúc này Sở Kiều mới biết, thì ra hai chữ ‘Nạp Đạt’ là thổ ngữ ở phương Bắc, có nghĩ là ‘tình yêu chân thành’.
Mọi xa hoa mà người thế gian có thể tưởng tượng được đều bày ra ở trước mắt, lẽ ra nên thấy cảm động nhưng Sở Kiều lại không chút mảy may vui mừng. Nàng ngồi yên trên ghế, tay chân lạnh lẽo như băng, trong lòng trống rỗng. Nếu là một năm trước, nàng chắc sẽ hạnh phúc đến muốn nhảy cẫng lên, nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy những thứ này chỉ nhằm để trấn an và bù đắp cho những hành vi Yến Tuân đã làm mà thôi.
Yến Tuân dần thay đổi đến mức cả nàng cũng không nhận ra, đến nỗi nàng đã nhiều lần tự chất vấn, tất cả nỗ lực bản thân đã bỏ ra, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Trận chiến này, cho dù Yến Tuân thắng thì cũng chỉ là Yến thị thay thế Triệu thị, chỉ là vương triều này bị thế bằng một vương triều khác, tất cả những gì nàng mộng tưởng đều không nằm trong quỹ đạo. Vậy mà, nàng vẫn còn trơ tráo lừa gạt những người dân lương thiện kia, vẫn mặt dày khích lệ bọn họ xây dựng lại nhà cửa, động viên bọn họ tích cực nhập ngũ, khuyến khích bọn họ chiến đấu anh dũng. Cho nên, những con người đó mới thí mạng trên sa trường với hy vọng có thể kiến tạo nên một thời đại khác cho con cháu đời sau. Nhưng, tất cả chỉ là hoài công, những người dân chất phác này không hề hay biết rằng, kết quả mà bọn họ mong mỏi cùng với cuộc chiến họ đang xả thân giành thắng lợi không hề có liên quan gì đến nhau.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Sở Kiều cảm thấy bản thân quả đúng là một kẻ lừa gạt đốn mạt.
Không rõ Lương mọt sách có đến Bắc Yến không? Nếu đến rồi, liệu hắn có cho rằng nàng lừa hắn không?
Sở Kiều rã rời nằm dài xuống trên thư án, gác đầu lên chồng công văn. Ánh nến chập chờn trong góc lều, thỉnh thoảng bắn ra tia lửa kêu *lách tách*, không gian cực kỳ yên tĩnh, sự mệt mỏi kéo đến khiến nàng muốn thiếp đi.
…………………………………………………………………………………….
Yến Tuân đã đứng bên ngoài một lúc rất lâu.
Hôm qua biết được Sở Kiều sắp đến, Yến Tuân đã dẫn theo hai mươi thị vệ thúc ngựa chạy suốt đêm trở lại đại bản doanh. Trong tình thế như này, hắn làm vậy hiển nhiên vô cùng không lý trí. Hiện tại người muốn mạng hắn không chỉ có Đại Hạ và Khuyển Nhung, ngay cả nội bộ Bắc Yến hay đám thần tử chỉ trung thành mặt ngoài của hắn cũng không ngừng nhăm nhe. Thế nhưng, tâm nguyện muốn gặp mặt nàng đã vượt qua lý trí, khiến hắn trực tiếp phóng ngựa như điên hối hả chạy về. Vậy mà, khi đứng trước trướng của nàng, hắn lại không dám tiến vào.
Bắc Yến vương uy hiếp cả thiên hạ, nam nhân từng không chút do dự dẫn binh xông thẳng vào nội cảnh Đại Hạ trong tình huống ngặt nghèo nhất, hiện tại đối mặt với chiếc lều thấp bé lại vô thức dấy lên nỗi sợ hãi, ngay cả đến gần cũng thấy khó khăn.
Doãn ma ma trở về có nói A Sở nghe đến hôn sự thì vui mừng đến suýt rơi lệ, lập tức quỳ xuống lớn tiếng tạ ơn. Nhưng hắn cũng biết đó chỉ là do bà ấy nói để làm vui lòng mình. Với tính cách của A Sở thì làm gì có chuyện vui mừng đến rơi lệ ở trước mặt người khác, làm gì có thể quỳ xuống tạ ơn hắn chứ?
Hai người bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, hắn hầu như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Sở Kiều khi nghe Doãn ma ma nói. Nàng nhất định sẽ ngồi yên một chỗ, dửng dưng nghe lão ma ma huyên thuyên không ngừng, im lặng không nói lời nào, mắt lộ ánh nhìn xa xăm thật giống như đang nghe mà không nghe. Ma ma nói xong thì nàng mới nhẹ gật đầu, lãnh đạm nói: “Ta đã biết.”
Đúng, nhất định là như vậy.
Trong đầu Yến Tuân dần hình dung ra cảnh tượng kia, thiếu nữ ngồi trên ghế, bên cạnh có một quyển công văn còn đang mở và một chén trà đã nguội lạnh từ lâu. Nàng mặc y phục vải bông, mái tóc dài xõa ở hai bên, dáng vẻ hờ hững như bản thân không hề có bất cứ quan hệ gì với tất cả mọi chuyện.
Cho dù, chuyện lão ma ma đang đề cập chính là hôn sự của hai người, là chuyện mà bọn họ đã từng nghĩ đến vô số lần lúc còn ở tại hoàng thành.
Yến Tuân không rõ vấn đề bắt nguồn từ đâu, cũng có thể hắn biết nhưng chỉ không muốn nhìn nhận mà thôi. Hắn cho rằng mình vẫn tin tưởng A Sở, hắn biết, trên thế giới này nếu có người phản bội hắn, thì đó tuyệt đối không phải là A Sở. Nhưng cũng chính bởi vì thế, hắn mới càng không muốn lưu nàng lại trong quân đội, không muốn để nàng quá thân cận với Tây Nam trấn phủ sứ.
Thế sự chuyển biến khôn lường, cho dù ngươi không muốn thì cũng sẽ có những tác nhân thúc đẩy ngươi, lôi kéo ngươi đi chệch hướng. Hắn sợ sẽ có ngày lập trường khác nhau sẽ khiến hắn và nàng đứng ở vị trí đối lập, và phía sau ai cũng có người ủng hộ không ngừng đốc thúc. Khi đó, bọn họ sẽ không còn đường lui nữa.
A Sở cừ khôi trong việc dụng binh nhưng không phải là một chính trị gia xuất sắc. Sự đen tối trong đấu đá chính trị kinh khủng đến mức nào, vĩnh viễn nàng cũng không hiểu được. Mà nếu muốn đạt được ý nguyện, hắn sẽ phải khiến máu đổ thành sông, đầu người chất cao như núi.
Hắn chưa bao giờ hối hận bởi vì tất cả đều do hắn tự nguyện, không ai buộc hắn làm vậy. Hắn thậm chí còn rất vui vẻ, rất thưởng thụ quá trình mưu tính cùng đồ sát này. Oán hận chồng chất nhiều năm trong lòng như sâu mọt không ngừng đục khoét, tất cả mọi khuất nhục không thôi ám ảnh hắn. Thế nhưng, hắn chỉ hy vọng khi hắn làm những chuyện kia, nàng sẽ không dùng đôi mắt trong trẻo chứng kiến tất cả, mất dần hy vọng rồi cuối cùng trở nên tuyệt vọng với hắn.
Có lẽ bây giờ nàng đang tức giận, nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, và hắn có cả đời để bù đắp cho nàng.
Yến Tuân cong khóe môi mỉm cười, đợi đến ngày hắn nắm giữ thiên hạ, nàng sẽ hiểu được mọi chuyện. Ánh đèn trong trướng hắt một cái bóng mảnh khảnh trên thành trướng, đường nét rõ ràng đến mức hắn có thể nhìn ra đâu là mũi, đâu là mắt, đâu là tay của người bên trong.
Ánh trăng phủ lên thân ảnh bọc trong tấm áo lông đen nhánh nặng nề khiến hình dáng nam nhân càng thêm cô độc. Thấp thoáng sau lưng hắn là đồng tuyết hoang vu vắng vẻ, xa xa có tiếng binh sĩ hát vang ca dao Bắc Yến, âm điệu du dương uyển chuyển.
Lại một ngày nữa sắp trôi qua.
Yến Tuân chậm rãi đưa tay ra, ánh trăng rọi xuống phản chiếu cái bóng của bàn tay lên thành lều. Nam nhân khẽ động tay, bóng của bàn tay từ từ nhích đến gần, cuối cùng chạm vào chóp mũi của bóng đen kia, sau đó chuyển sang vị trí từ má rồi đến trán, như bàn tay đang lưu luyến vuốt ve người thật. Khi bóng tay hắn sắp chạm vào bóng tay nàng thì mặt trăng chợt bị mây đen che khuất, trong nháy mắt không gian tối sầm đi. Yến Tuân đứng sững ra, tay vẫn giơ lên chưa hạ xuống.
Tuyết đọng trên mặt đất bị gió thổi bám đầy trên vạt áo lông nam tử, nhìn từ xa hệt như một pho tượng điêu khắc.
Ở lại quân doanh hết ba ngày mà Sở Kiều vẫn chưa nhìn thấy Yến Tuân. Sang ngày thứ tư, Yến Tuân mới từ cửa khẩu trở về, lúc vào gặp Sở Kiều thì thấy nàng đang thu dọn hành lý.
Yến Tuân đến đột ngột, không hề cho binh lính tới báo trước. Khi Sở Kiều quay đầu lại nhìn, ánh nắng chói chang từ cửa lều chiếu vào chợt khiến nàng hoa mắt. Yến Tuân mặc trường bào đen thẫm, vạt áo thêu long đằng bằng chỉ vàng, đôi con ngươi thăm thẳm đang lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu vẫn không lên tiếng.
Lẫn trong tia nắng rực rỡ là vô số hạt bụi li ti bay lên từ vạt áo nam nhân. Sở Kiều nhìn người trước mặt, bất giác như nhìn thấy quang cảnh ở Oanh Ca viện, sau khi luyện công xong, thiếu niên đầu đầy mồ hôi vẫn hay rón rèn đến đứng sau lưng nàng chờ nàng phát hiện. Khi ấy chỉ có hai người bọn họ đơn độc ở cạnh nhau, chẳng còn ai khác, không như hiện giờ, được ngàn vạn người vây quanh mà khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Sở Kiều đứng dậy định quỳ xuống hành lễ, nhưng làm sao cũng không thể thốt hai chữ ‘bệ hạ’ kia ra khỏi miệng. Yến Tuân tiến lên nắm tay nàng, nàng không tránh né nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Sở Kiều cảm nhận được thân thể bị hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy, trán nàng tựa lên một lồng ngực rắn chắc. Từng tiếng tim đập vững vàng truyền vào tai khiến nàng nhớ đến âm thanh trống trận hào hùng ở Bắc Sóc. Bên ngoài trời nắng rực rỡ, màn trướng khẽ lay động vì gió, Sở Kiều vô thức mở to mắt, tựa như có thể thấy được đồng cỏ xanh mướt đầy gia súc nhởn nhơ gặm cỏ ngay giữa hè. Lòng nàng bay đi rất xa, đã sớm không còn ở nơi này.
“A Sở, muội muốn đi à?” Yến Tuân thấp giọng hỏi, hồi lâu vẫn không nghe thấy Sở Kiều trả lời. Hắn buông tay ra cúi xuống nhìn thì bắt gặp ánh mắt xa xăm không có tiêu cự của nàng, con ngươi đen nhánh như mơ hồ, nhìn không rõ tâm trạng.
“A Sở?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, gật đầu đáp: “Ừm, ngày mai sẽ đi.”
“Sắp sang năm mới rồi, ở lại đi.”
“Không ổn lắm, còn chút chuyện phải về giải quyết.”
Yến Tuân cố chấp nói: “Có chuyện gì cứ giao cho người khác đi làm, ta muốn cùng muội đón năm mới.”
“Người Khuyển Nhung đang nhăm nhe Mỹ Lâm Quan, ta không yên tâm.”
“Người Khuyển Nhung cũng phải đón năm mới.” Yến Tuân nhìn nàng, ánh mắt vẫn như giữa bọn họ chưa từng xảy ra vấn đề gì, cố chấp nói: “Đừng cái gì cũng phải tự mình làm, ta sẽ phái người đi lo liệu chuyện này.”
Sở Kiều không đáp, chỉ cúi đầu nhìn tia nắng len qua khe cửa hắt xuống trên mặt đất thành những ô vuông nho nhỏ. Yến Tuân đột nhiên thấy tâm trạng tốt hẳn lên, cười nói sẽ dẫn Sở Kiều đi thành Linh Tê đón năm mới, rằng đấy là thành trì vừa được hắn dựng nên, rằng nơi đó phồn hoa náo nhiệt đến đâu, hắn đã chuẩn bị trạch viện đâu vào đó cả, còn tự mình bài trí phòng cho nàng. Hắn còn cường điệu nhắc đi nhắc lại một loại thức ăn vặt từng ăn hồi bé, sau khi lấy lại Bắc Yến, hắn đã tìm kiếm người bán món ăn đó khắp nơi, cuối cùng tìm ra thì được tin người nọ đã chết trong chiến loạn rồi. Cũng may con trai ông ta còn sống, hơn nữa còn kế thừa tay nghề của cha mình, bây giờ đã được đưa vào làm đầu bếp trong biệt việt ở thành Linh Tê.
Yến Tuân nói rất nhiều, thậm chí còn hơi dông dài.
Sở Kiều im lặng lắng nghe một lúc lâu thì chợt ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Yến Tuân, ta không muốn ở lại đây.”
Yến Tuân đột nhiên sững ra, đầu lưỡi tựa như đông cứng, ngừng bặt. Hắn nhìn Sở Kiều hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Muội vẫn còn giận ta?”
Sở Kiều lắc đầu, ánh mắt tĩnh lặng không chút gợn, “Ta chỉ không muốn ở lại đây cùng huynh cố gắng ra vẻ hòa hảo, giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi nào huynh nghĩ thông suốt rồi, có thể buông tay không hoài nghi nữa thì ta sẽ lại đến.”
Yến Tuân đứng yên một chỗ, vẻ mặt dần trở nên cực kỳ lãnh đạm. Hắn đăm đăm nhìn Sở Kiều một lúc rồi đột nhiên xoay người đi ra khỏi trướng, tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã mất dạng.
Sở Kiều ngồi trên giường, bất chợt thấy toàn thân rã rời, tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy thật vô vị, nhưng hiện giờ nàng không còn đường nào khác. Người Khuyển Nhung ở quan ngoại không ngừng khiêu khích, sang năm tuyết tan sẽ lại có lũ, cần phải chuẩn bị đề phòng từ trước, chưa kể còn thương vụ mùa xuân cùng vô vàn chuyện khác.
Nhưng cũng may là vẫn còn chuyện để làm.
Sở Kiều bất đắc dĩ cười khổ, tiếp tục thu dọn hành trang. Không khí nơi này quá bức bối, nàng không muốn ở lại đây thêm khắc nào nữa.
Yến Tuân ngồi trong chủ trướng, các đại tướng chia ra đứng ở hai bên, không khí trong trướng có hơi căng thẳng. Ai cũng lộ vẻ ủ rũ, không hề có chút vui mừng vì sắp đón năm mới.
“Nếu khai chiến, dựa vào thực lực hiện giờ, chỉ binh đoàn số 2 cũng đủ đối phó với mười hai mười lăm vạn quân Hạ, may mắn thì cho dù Đại Hạ có điều phân nửa binh lực liên tục công kích thì chúng ta vẫn có thể chống đỡ được hơn hai ngày. Nhưng đó là với điều kiện thống soái của địch không phải là Gia Cát Nguyệt. Ở trận lần trước, tên đó đánh bậy đánh bạ mà tiêu diệt mất hơn hai ngàn quân bên ta. Đám binh sĩ bây giờ vẫn còn rất sợ hãi hắn, thần chỉ sợ khi đó sĩ khí xuống thấp sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc.”
Một người khác bước ra khỏi hàng, nói: “Có thám tử hồi báo, nói rằng Gia Cát Nguyệt tạm thời hiện không có mặt trong doanh trại địch. Hạ hoàng đang nguy kịch nên hình như hắn đã trở về thành Chân Hoàng. Hắn vốn là đồng minh của Triệu Triệt, theo lý nên ủng hộ Triệu Triệt thượng vị. Nhưng trước mắt có người đồn rằng, Hạ hoàng đã lập di chiếu định người thừa kế, và trên di chiếu không phải là tên của Triệu Triệt.”
“Sắp sang năm mới, triều chính Đại Hạ lộn xộn khiến lòng quân không yên, Gia Cát Nguyệt lại không có mặt ở đây, nếu chúng ta nhân cơ hội này tấn công Nhạn Minh Quan, chưa hẳn là không có phần thắng. Bệ hạ, đây là chính là kế hoạch tác chiến do bộ tham mưu chúng thần vạch ra.”
Yến Tuân lạnh lùng nhìn lướt qua bảng kế hoạch, trên bản đồ chi chít nét bút đánh dấu đủ màu, cái gì kỵ binh đi trước giáp binh đi sau, dông dài nửa ngày cũng chỉ chốt lại là loại chiến thuật cơ bản, ‘tiền phong tấn công, cánh hông hỗ trợ’ mà thôi.
Yến Tuân nhướng mày nhìn gã tướng lĩnh khoảng hơn ba mươi tuổi, lãnh đạm hỏi: “Đây chính là kế hoạch tác chiến mà bộ tham mưu các ngươi thức suốt mười ngày vạch ra?”
Gã nọ nhất thời cả kinh, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, ấp úng đáp: “Chúng thần đã phân tích thế mạnh thế yếu của hai bên, đã nghiên cứu…”
“Được rồi.” Yến Tuân nóng nảy ngắt lời hắn, tiếp tục hỏi: “Còn tin tức nào thực tế hơn không?”
Nhìn thấy tâm trạng Yến Tuân tệ hại như vậy, chẳng còn ai dám lên tiếng nữa. Sau đó, tất cả người trong chủ trướng dần lui ra, chỉ còn lại một mình Yến Tuân ngồi đó, sắc mặt cực kỳ kém.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên đi vào, quỳ rạp xuống trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “May mắn không làm nhục lệnh, thuộc hạ có tin quan trọng cần báo cho bệ hạ.”
Nắng sau giữa trưa vô cùng chói chang chiếu sáng bên trong chủ trướng, lộ rõ hình thêu mây đỏ trên góc áo người vừa vào lều. Đó từng là hình quân kỳ của Tây Nam trấn phủ sứ, hiện tại đã trở thành dấu hiệu riêng của Tú Lệ quân.
Ngày hôm đó Yến Tuân bỏ bữa cơm chiều, triệu tập tâm phúc nghị luận cả đêm rồi dẫn năm ngàn cấm vệ rời khỏi đại bản doanh, thậm chí cũng không nói lời từ biệt với Sở Kiều.
Lúc vó ngựa đoàn quân rời khỏi cổng doanh trại, thanh kiếm Tàn Hồng nằm trên thư án đột nhiên phát ra một âm thanh trầm đục. Sở Kiều nghi ngờ quay đầu lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy khói nhạt lượn lờ tỏa ra từ lư hương.
Sở Kiều mơ hồ chợt cảm thấy tim đột nhiên đập mạnh, thình thịch từng tiếng một như muốn vỡ lồng ngực. Nàng nâng chén trà lên uống một hớp, nước trà lạnh như băng trôi qua yếu hầu nóng rực không hề xoa dịu cảm giác khủng hoảng trong lòng nàng.
Sắp xảy ra chuyện gì sao? Sở Kiều khẽ cau mày, khó hiểu tự hỏi.
Bên ngoài bão tuyết lại nổi lên, đất trời lạnh lẽo tiêu điều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...