Sau trận tuyết, ánh nắng bềnh bồng như mây xuyên qua tán cây thưa lá, vô cùng ấm áp. Sau khi Yến Tuân trở về, thời tiết dường như quang đãng hơn rất nhiều, trời cũng xanh hơn, mặt trời rọi xuống khắp bình nguyên phủ tuyết rộng mênh mông, phản chiếu ánh sáng lấp lánh vô cùng chói mắt.
Liên tục đại chiến mấy trận không những làm cho Bắc Sóc trở nên hoang tàn mà cũng khiến Sở Kiều suy kiệt rồi đổ bệnh nặng. Sốt cao không ngừng, đêm ho khù khụ, thuốc uống hết chén này đến chén khác vẫn không khá lên, đại phu thì lũ lượt ra vào như kéo quân. Dẫu cửa phòng luôn đóng kín nhưng Sở Kiều vẫn thường xuyên nghe được tiếng rống giận của Yến Tuân hướng về phía các đại phu. Song, mỗi lần đến gặp nàng, hắn vẫn luôn bình tĩnh như không, thi thoảng còn an ủi: Không sao đâu, cảm vặt mà thôi, nghỉ ngơi nhiều chút sẽ ổn.
Dường như đã rất lâu nàng chưa hề đổ bệnh nặng như vậy. Còn nhớ lúc nhỏ, Yến Tuân ngã bệnh mà không có thuốc, nàng ra ngoài trộm, bị phát hiện rồi bị đánh tơi tả. Nhưng gói thuốc khó khăn lắm mới tìm về được đó cũng không giúp Yến Tuân khá hơn, ngược lại hắn vì cứu nàng mà nhiễm lạnh còn nặng hơn, đêm khuya sốt đến mê sảng. Không thể dùng nước lạnh trực tiếp giảm sốt, nàng liền chạy ra vùi mình vào đống tuyết rồi quay lại ôm chặt hắn. Cứ như vậy giằng co cả đêm, sang ngày hôm sau Yến Tuân tỉnh dậy thì nàng lại bệnh không dậy nổi.
Từ đó về sau Sở Kiều vẫn cực kỳ sợ lạnh, tay chân dù được sưởi vẫn luôn lạnh ngắt. Song, sinh tồn khó khăn, biến cố và đánh giết không ngừng kéo tới, vì thế, dẫu có bệnh nhưng nàng luôn có thể dựa vào ý chí vượt qua. Có điều, một khi ngã xuống thì chính là nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Hiện tại nhớ về cuộc sống khổ sở lúc trước lại thấy thật xa xôi, khi ấy lòng đầy thù hận, bọn họ vẫn âm thầm thề sẽ có ngày thoát khỏi quẫn cảnh này, khiến tất cả đám người từng ức hiếp mình trả giá thật nhiều. Nhưng bây giờ nghĩ đến thì Sở Kiều lại hoài niệm cảm giác trời đất chỉ có hai người, hoài niệm cuộc sống khó khăn chỉ có thể dựa vào nhau sưởi ấm kia.
…………………………………………………………………………………….
Thời điểm Vũ cô nương đến thì trời đã xế chiều, nắng hoàng hôn rọi qua cửa sổ để lại từng cái bóng loang lổ trên mặt đất. Dáng vẻ của Vũ cô nương vẫn như cũ, mày rậm mi dài, mắt trong trẻo như hồ thu, cổ thon dài, cằm thanh mảnh, mặt hơi tái xanh. Nàng mặc một trường bào tuyền trắng, lặng lẽ đứng trước bậc cửa phòng Sở Kiều, không nói tiếng nào mà chỉ im lìm chờ Sở Kiều phát hiện ra mình.
Sở Kiều đột nhiên nhìn thấy Vũ cô nương thì hơi kinh hãi, cố bám cột giường ngồi dậy, hơi khàn giọng nói: “Vũ cô nương, cô đến đây từ bao giờ? Sao không lên tiếng?”
Vũ cô nương tiến lên, mỉm cười nói: “Vừa mới đến thôi, muốn thăm em một chút.”
“Cô nương ngồi đi.”
Vũ cô nương ngồi xuống ở đối diện giường Sở Kiều, tỉ mỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi khẽ nhíu mày, nói: “Sao lại bệnh thành đến dạng này?” rồi choàng thêm một áo ngoài lên vai Sở Kiều.
Sở Kiều tựa vào gối dựa, mặt trắng xanh, môi không chút huyết sắc nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Vài ngày trước trúng phải phong hàn nên hơi không khỏe tí thôi.”
Vũ nương chăm chú nhìn Sở Kiều, cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói: “Con bé này, vẫn luôn bướng bỉnh như vậy. Còn trẻ thế này mà đã mang bệnh căn rồi sao?”
Vũ cô nương năm nay có lẽ chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, cũng không tính là quá lớn tuổi nhưng cách nói chuyện và hành xử của nàng luôn mang đến cho người khác cảm giác tang thương từng trải. Sở Kiều ở trong mắt nàng đúng chỉ như một đứa trẻ mà thôi.
“Thật sự không có sao, nghỉ ngơi vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Cũng đúng, vốn bệnh tới như núi lở, bệnh đi như rút tơ* mà. Em cứ an tâm dưỡng bệnh, chớ có nghĩ ngợi gì hết. Suy nghĩ nhiều sẽ hại thân.”
* Thể hiện bệnh đến nhanh nhưng lâu khỏi
Sở Kiều gật đầu, rồi như đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Cô nương, cô có gặp bọn quan quân của Tây Nam trấn phủ sứ không?”
Ánh mắt Vũ cô nương thoáng lộ ý cười, nhẹ giọng trêu: “Mới dặn không được suy nghĩ, nhanh như vậy em đã không nghe lời.”
Sở Kiều khẽ lắc đầu, “Chỉ là ta có hơi lo lắng.”
“Điện hạ chịu vì em mà rời Nhạn Minh Quan điều binh chạy về thì chẳng lẽ còn không dung được Tây Nam trấn phủ sứ?”
Bị nói trúng trọng tâm khiến Sở Kiều không khỏi có hơi lúng túng. Nàng im lặng một lúc, sau mới thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ bọn họ bướng bỉnh bất tuân khiến huynh ấy cáu kỉnh…”
Vũ cô nương chỉnh sửa áo choàng trên vai nàng, mỉm cười nói: “Yên tâm, bọn họ tất biết chừng mực.”
Sở Kiều yên lòng, sau lại ngẩng đầu lên hỏi: “Vũ cô nương sẽ ở lại Bắc Sóc sao?”
Ánh chiều tà bên ngoài hắt vào tô thêm vẻ sáng ngời trong mắt Vũ cô nương, nàng nhỏ giọng đáp: “Chiến sự ở phía Đông đã bắt đầu rồi, có lẽ không tới mấy ngày ta sẽ phải mang quân đi trấn giữ Nhạn Minh Quan.”
Sở Kiều nghiêm mặt hỏi: “Đại Hạ phái binh đánh tới rồi sao?”
“Đại Hạ sao có thể buông tha để Tây Bắc cho điện hạ chiếm lĩnh chứ? Nghe nói đã bắt đầu điều binh rồi.”
“Nhanh như vậy? Là ai cầm binh? Triệu Triệt sao?”
Vũ cô nương cười một tiếng, “Trừ hắn ra thì còn ai nữa đâu, Mông Điền thì đã già. Lại nói, vị trong cung Thịnh Kim kia cũng không tin được ai khác, thậm chí ngay cả với đứa con trai này, ông ta cũng có vài phần cố kỵ.”
Sở Kiều gật đầu, lư hương tỏa hơi ấm áp dễ gây buồn ngủ, “Cô nương phải cẩn thận, Triệu Tề không thể so với Triệu Triệt, đó là một người không dễ đối phó.”
“Không cần lo lắng, Đạo Nhai sẽ đi cùng ta.” Vũ cô nương mỉm cười, ánh mắt nhu hòa đi nhiều, thần sắc cũng an bình hơn.
Sở Kiều hiểu rõ trong lòng nhưng cũng không bóc trần Vũ cô nương, chỉ nói qua loa: “Có Ô tiên sinh đi cùng thì tốt rồi.”
“Em nghỉ ngơi đi, ta còn việc phải đi trước.”
Sở Kiều gật đầu, “Vũ cô nương, chuyện lúc trước… thực đa tạ.”
Vũ cô nương dừng chân, quay đầu lại, đuôi mắt hơi cong lên lộ ý cười, “A Sở nhà ta thật sự rất thông minh*.”
*Nguyên tác là có ‘thất khiếu linh lung tâm’ (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật thừa tướng Tỷ Can là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân. Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ. Về sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần trái tim có 7 lỗ ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật của Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Về sau cụm từ này được dùng chỉ người rất thông minh tài ba.
Sở Kiều có bệnh không tiện xuống giường nên chỉ nhẹ gật đầu, nói: “Cô nương đi thong thả.”
Sau khi Vũ cô nương rời đi thì thị nữ bưng chén thuốc đến cho Sở Kiều. Nàng nâng chén thuốc lên uống từng ngụm một, trong miệng toàn là vị đắng chát.
Thật ra thì cũng không có gì là khó đoán.
Dựa vào tài trí của Yến Tuân, sao lại không có an bài thỏa đáng từ trước?
Sở dĩ Yến Tuân lưu Vũ cô nương lại, chính là vì muốn Vũ cô nương tiếp viện cho Sở Kiều. Nhưng lúc Bắc Sóc xảy ra chuyện, Vũ cô nương vẫn không chủ động đến mang Sở Kiều đi Lâm Thành, sau còn mặc kệ để nàng hành sự theo ý mình, cuối cùng còn nói cho nàng biết toàn bộ chi tiết việc Yến Tuân tấn công vào nội cảnh Đại Hạ.
Vốn Yến Tuân giao nhiệm vụ này cho Vũ cô nương là vì tin tưởng sự trung thành của nàng. Chỉ tiếc, qua mấy bận xung đột lợi ích giữa Yến Tuân và Bắc Yến, lòng trung của nàng đã giảm đi nhiều.
Về điểm này, Sở Kiều còn hiểu thì Yến Tuân sao có thể không rõ? Vì vậy, tuy hiện giờ Bắc Yến phải tham chiếm ở cả hai mặt trận là Mỹ Lâm Quan và Nhạn Minh Quan thì hắn vẫn bảo Ô Đạo Nhai đi với Vũ cô nương chứ không để nàng nắm quyền một mình. Và rõ ràng là Vũ cô nương cũng hiểu, chỉ không muốn chỉ rõ ra mà thôi. Mà cũng có lẽ, đối với nàng, chuyện đó cũng không hề gì, so với quyền lực, việc có thể đi cùng với Ô Đạo Nhai khiến nàng vui vẻ hơn nhiều.
Trọng Vũ đích thực là một người thông tuệ, nàng và Ô Đạo Nhai cùng xuất sư từ núi Ngọa Long, sư phụ chính là Ngọa Long tiên sinh nổi danh đương thời. Ngọa Long tiên sinh là một ẩn giả không can dự chuyện đời, sở học cao rộng không ai bì kịp. Ông thu nhận học trò không nhìn xuất thân, từ danh môn vọng tộc, hoàng thân quốc thích đến tiểu thương, thương nhân, dựa vào tư chất mà mức độ truyền thụ học thức cũng khác nhau. Học trò của ông, có nho gia kinh luân đầy bụng, có tể tướng nhìn xa hiểu rộng, có tướng quân chinh chiến sa trường, có thích khách hào hiệp, có thương nhân giàu có, có cả thợ rèn thợ mộc tay nghề tinh mỹ…
Học trò của Ngọa Long tiên sinh số lượng đông đảo nhưng cũng tốt xấu lẫn lộn. Ví như tể tướng đương nhiệm của Biện Đường là Trình Văn Tĩnh, hay phản đồ Nhạc Thiếu Thông của Đại Hạ từng mở biên giới phía Đông cho Khuyển Nhung tràn vào, hay hai thống lĩnh trẻ tuổi ưu tú hiện giờ của Đại Đồng Hành là Ô Đạo Nhai và Trọng Vũ, ngoài ra còn một người mà Sở Kiều không thể không nhắc, chính là Tứ công tử của Gia Cát gia – Gia Cát Nguyệt.
Triệu Triệt lĩnh binh tấn công Bắc Yến, hắn có tới không?
Sở Kiều khẽ thở dài rồi nâng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Sa trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, chỉ mong là không phải.
Sở Kiều ngủ thêm một giấc, tỉnh lại thì thấy trong người đỡ hơn rất nhiều, đã ở lì trong phòng suốt mấy ngày nên nàng muốn ra ngoài vận động một chút. Nàng mặc bộ váy xanh nhạt bằng vải bông, vạt váy thêu hoa ngọc lan vàng nhạt, tay áo phồng bó ở cổ tay nhìn rất tha thướt. Thị nữ vấn mái tóc đen mượt của nàng lên, chừa lại hai lọn được quấn vài chuỗi ngọc nhỏ màu đỏ thả ở hai bên, gài thêm một cây ngọc trâm màu lam nhạt, đầu trâm có đính tua rua buông rơi, thỉnh thoảng lại quét lên vàng tai trắng nõn.
Hiếm khi ăn mặc nữ tính như vậy, Sở Kiều đứng trước gương soi hồi lâu, cảm thấy hơi không quen nhưng cũng vui vui.
Cửa vừa được đẩy ra thì gió lớn liền tràn vào, đám thị nữ muốn đi theo nhưng bị Sở Kiều từ chối. Nàng cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ rồi lẳng lặng ra ngoài một mình.
Rốt cuộc vẫn là mùa đông ở Bắc Yến cực hàn, tuyết bay bay nhìn thật đẹp nhưng kỳ thực cũng lạnh khủng khiếp, may mà nàng đã mặc rất dày, bên ngoài còn choàng thêm một chiếc áo lông chắn gió.
Vầng trăng khuyết treo trên cao tỏa ánh sáng bàng bạc như nước xuống trên mặt đất. Sở Kiều đã rất nhiều ngày chưa hề bước ra khỏi phòng, chóp mũi bị mùi thuốc hun đến sắp ngạt, đầu cũng sắp mụ mị đến nơi. Bây giờ có thể ra ngoài, mới đi vài bước nàng đã thấy thần trí thanh tỉnh, người cũng khỏe hơn vài phần.
Ánh trăng mỹ lệ như phủ thêm màn lụa bạc lên bầu trời cao rộng khiến nó mờ ảo như khói sương, gió thổi qua tán cây kêu xào xạt. Sở Kiều chậm rãi bước đi rồi dừng lại cách cửa thư phòng của Yến Tuân một khoảng xa. Dường như Yến Tuân vừa trở về từ quân doanh, vẫn chưa ngủ, ánh đèn hắt lên người nam nhân tạo thành một cái bóng thật dài in lên cửa. Trong thư phòng còn có người khác, bọn họ như đang thảo luận gì đó. Gió đêm đã bắt đầu nổi lên khiến mọi âm thanh như nhòe đi khiến nàng nghe không rõ.
Sở Kiều chợt thấy lòng chợt tĩnh lặng như nước, cảm giác như khi sáng sớm đẩy cửa sổ ra thì nhìn thấy một khoảng không trắng xóa, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống sáng lấp lánh, bầu trời xanh thăm thẳm có cánh tuyết ưng giương cánh chao lượn, chén trà xanh trong trên thư án bốc khói lượn lờ.
Đã lâu như vậy nhưng nàng vẫn không rõ tình cảm của mình dành cho Yến Tuân đã biến chuyển như thế nào.
Lúc mới đến đây, nàng luôn dùng ánh mắt của người hiện đại lạnh nhạt quan sát thế giới đầy rẫy bất công này, nhưng dần dần lại bị cuốn vào lúc nào không hay. Vì vậy, mọi ưu sầu, phẫn nộ, oán hận, cảm kích, càng ngày càng nhiều cảm xúc khác nhau đã kéo nàng dấn sâu vào thế giới này, như khảm vào máu thịt, khiến nàng không thể bàng quan đứng nhìn được nữa.
Và đối với Yến Tuân, từ hận thù ban đầu, đến cảm kích, rồi cảm thông thương hại, đến nương tựa lẫn nhau, rồi dần dần, tình cảm đã từ từ thay đổi. Trong lúc lơ đễnh, những tâm sự không cách nào nói ra kia tựa như hạt mầm được chôn sâu xuống dưới đất, trải qua sương tuyết giá rét, vượt qua núi thây biển máu và sinh tử giết chóc, từ từ phá vỏ đâm chồi rồi cuối cùng sinh trưởng thành cây đại thụ cao chọc trời, ngạo nghễ ngẩng đầu vươn cành lá xanh um ra xa.
Nàng vốn là một người trầm tĩnh và cố chấp, vẫn luôn như vậy.
Cửa thư phòng được đẩy ra, lần lượt có người đi ra. A Tinh tinh mắt nhìn thấy Sở Kiều đứng dưới gốc cây mai thì đột nhiên kêu lên. Yến Tuân nghe được liền vội vã chạy ra, nhìn thấy nàng thì nhất thời cau mày, nói: “Sao lại đứng đây? Không biết mình đang bệnh sao?”
Sở Kiều cười cười không đáp, chỉ để Yến Tuân nắm lấy tay mình.
Nam nhân sầm mặt nhìn Sở Kiều chằm chằm, bao lấy tay nàng thật chặt, bực bội nói: “Lạnh như vậy, muội đã đứng đây bao lâu rồi?”
“Mới một lát thôi.”
Vừa đặt chân vào phòng thì một mùi thơm ấm nồng đột nhiên đập vào mặt, Sở Kiều chun mũi hít hít, lẩm bẩm: “Hương gì mà thơm như vậy?”
Yến Tuân nghe nói thì đột nhiên biến sắc, lập tức đẩy Sở Kiều ra ngoài rồi cầm lấy bình trà đổ vào lò hương, khói trắng bốc lên nghi ngút. Sau đó hắn lại luống cuống chạy đến mở cửa sổ ra.
Sở Kiều cau mày, hỏi: “Yến Tuân, huynh đang làm gì vậy?”
Yến Tuân phủi phủi tay, trầm giọng nói: “Không thể ở trong này, đi thôi.” Vừa nói vừa kéo Sở Kiều về phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của Yến Tuân không có xông hương, không khí thanh tịnh hơn nhiều.
Sở Kiều vẫn còn thấy kỳ quái, nhận lấy khăn mặt thị nữ Lan Hương đưa, nhân tiện hỏi: “Yến Tuân, thư phòng có vấn đề gì sao?”
“Thư và huân hương vừa được đưa tới, ta đốt thử một ít thì nhận ra thành phần có chứa xạ hương.”
“Xạ hương?” Sở Kiều không hiểu nhiều lắm về các loại hương liệu, nên nhướng mày hỏi: “Xạ hương thì sao?”
Tiểu nha hoàn tên Lan Hương phì một tiếng, cười toe toét, “Cô nương, xạ hương không tốt cho phụ nữ, ngửi nhiều sẽ không thể có thai. Điện hạ dĩ nhiên phải khẩn trương.”
Lan Hương dứt lời thì mặt Sở Kiều liền đỏ bừng, khiến các tiểu nha hoàn khác cũng đồng loạt cười vang. Yến Tuân cũng không phật lòng, bộ dáng như không quan tâm nhưng mắt lại nhất nhất chú ý phản ứng của Sở Kiều.
Sở Kiều rốt cuộc vẫn là một cô gái, mặt đỏ ửng như cánh hoa hải đường càng tô thêm vẻ xinh đẹp. Ánh nến trong phòng chiếu lên làn váy màu lam nhạt, khiến nó trở nên mềm mại như làn nước dập dềnh.
Nàng chợt cảm thấy sau tai có hơi thở ấm áp của nam nhân phả lên. Yến Tuân cất chất giọng đầy từ tính, cười nói: “A Sở tối nay thật xinh đẹp.”
Sở Kiều mở to mắt, lộ chút vui vẻ.
Phòng ngủ rất rộng, mặt sàn được lót thảm thật dày, quanh giường được phủ mấy lớp màn lụa, tua vàng buông rủ, thêu hoa văn vừa hoa mỹ vừa tinh xảo. Nệm giường được trải lụa tím, thành giường cũng được bọc vải màu xanh nhạt, vừa nhìn cũng biết vô cùng thoải mái ấm áp.
Yến Tuân vươn tay ra, chúng thị nữ liền nhanh nhảu tiến lên giúp hắn thay y phục. Sở Kiều hơi sững ra, ‘A’ một tiếng rồi lập tức xoay người sang chỗ khác. Yến Tuân nhìn thấy phản ứng của nàng thì thấp giọng cười một tiếng, khiến mặt Sở Kiều càng đỏ hơn.
Kiếp trước cộng thêm kiếp này thì nàng cũng không tính là trẻ tuổi, nhìn qua mấy chuyện phong lưu cũng không ít. Nhiều năm ở chung với Yến Tuân, nàng cũng chưa bao giờ chú ý mấy chuyện lễ nghĩa giữ kẽ gì, nhưng hôm nay đột nhiên lại thấy có chút luống cuống tay chân.
Đám thị nữ đưa ánh mắt mập mờ liếc nhìn hai người một cái rồi lui ra khỏi phòng. Khí tức ấm áp của Yến Tuân đến gần ở sau lưng, nam nhân cất giọng khàn khàn, cười nói: “A Sở của ta trưởng thành rồi, đã biết thẹn thùng.”
Tài ăn nói thường ngày của Sở Kiều bỗng nhiên bay mất không còn tăm tích.
Từ sau lưng Yến Tuân vòng tay ôm lấy thiếu nữ, tựa cằm lên vai nàng, khẽ thở dài, “Cả ngày không được thấy muội rồi.”
Sở Kiều đột nhiên có hơi sợ hãi, nhất thời không biết tiếp lời thế nào, đành lơ ngơ nói: “Phía Đông xảy ra chiến sự rồi sao? Huynh dự tính thế nào?”
Yến Tuân bất đắc dĩ thở dài, “A Sở, nhất định phải sát phong cảnh như vậy sao? Thật không hiểu phong tình gì hết.”
Cát mịn như nước chậm rãi chảy xuống trong chiếc đồng hồ cát, từng hạt từng hạt liên tục. Bên ngoài gió lẳng lặng thổi, kéo tuyết đọng trên mái hiên bay lất phất.
Yến Tuân im lặng ôm Sở Kiều, mùi hương trên người lãng đãng bay ở bốn phía, vờn quanh mép váy nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng thư thái: “Hôm nay còn ho khan không?”
Sở Kiều lắc đầu, “Khá hơn rồi.”
“Vậy thì tốt, có uống thuốc đúng giờ không?”
“Có, đắng vô cùng, khó uống muốn chết.”
Yến Tuân bật cười, “Nói thừa, có thuốc nào không đắng? Muội không có lén đổ đi đấy chứ?”
“Trời đất chứng giám.” Sở Kiều giơ ba ngón tay lên, “Ngay cả bột thuốc dính trên miệng chén ta cũng nuốt sạch.”
“Sao nào?” Yến Tuân nhướng mày, mỉm cười nói tiếp: “Ở trong phòng mãi rất buồn chán sao?”
“Ừ. Rất sốt ruột, phía Đông xảy ra chiến sự mà ta lại bệnh như vậy, làm sao đỡ đần được cho huynh?”
Trong lòng như có nước ấm chảy qua, Yến Tuân lướt môi lên cổ Sở Kiều, thì thầm: “Muội mau khỏe lại chính là giúp ta rồi.”
Y phục ngủ trên người Yến Tuân rất mỏng nên tựa hồ có thể cảm nhận được da thịt rắn chắc bên dưới. Sở Kiều tựa người vào ngực hắn cảm nhận hơi ấm, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Ta hy vọng mình có thể hữu dụng một chút.”
“Muội đã rất hữu dụng rồi.” Yến Tuân dịu dàng nói: “Những năm này muội toàn tâm toàn ý theo ta, cho đến giờ vẫn chưa bao giờ nghĩ cho mình. Hiện tại Bắc Yến đã tạm vững, muội nên tính toán cho mình một chút.”
“Tính toán cho mình?” Sở Kiều hơi ngỡ ngàng.
Đây quả thật là một vấn đề mới mẻ. Thật ra thì, nàng không có kiên cường như bề ngoài, nàng vốn quen phụ thuộc vào người khác, quen làm theo lệnh được giao, quen bôn ba hành động vì một mục tiêu định sẵn. Lúc còn là nòng súng của quốc gia là thế, sau đi theo Yến Tuân cũng không đổi. Song, nàng không giỏi nhất chính là tính toán cho bản thân. Cho bản thân? Nàng có thể làm gì cho bản thân chứ?
“Đúng.” Yến Tuân trầm giọng nói, mơ hồ có chút trêu chọc, “Con gái khi trưởng thành đều có tính toán cho bản thân, ví như tìm một nam nhân tốt, một nhà tốt gả vào, giúp chồng dạy con, an hưởng cuộc sống hằng ngày…”
Sở Kiều khì mũi, nói: “Thời điểm binh hoang loạn mã như vầy thì đâu ra nam nhân tốt chứ?”
“Cũng đúng.” Yến Tuân cười híp mắt, nói: “Biết người biết mặt nhưng khó biết lòng. Không qua thời gian tám năm mười năm thì sao có thể dễ dàng nhìn thấu một người, rủi đặt tim sai chỗ thì sẽ lỡ dở cả đời rồi.”
Sở Kiều xoay người lại, tinh ranh cười hỏi: “Vậy huynh nói xem, phải làm sao bây giờ?”
“Thì ta đành phải chịu thiệt một chút vậy.” Mắt phượng của Yến Tuân khẽ nhếch, miệng nở nụ cười toe, nhìn giảo hoạt như hồ ly.
Sở Kiều liếc xéo hắn, “Nghe thực miễn cưỡng, giống như huynh chịu thiệt vậy.”
“Không miễn cưỡng.” Giọng Yến Tuân nhu hòa như nước, “Nhưng ít nhiều gì cũng có thiệt một chút.”
Thấy mặt Sở Kiều biến sắc, Yến Tuân ha ha cười lên, tay vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Con cháu quý tộc vương hầu người ta đều là tam thê tứ thiếp, ta thì phải cả đời một vợ, không phải rất thiệt thòi sao?”
Sở Kiều hừ một tiếng, nói: “Thì huynh cũng có thể đi mà nạp thiếp, đâu ai cấm.”
Yến Tuân lại ôm Sở Kiều thật chặt, thì thầm bên tai nàng: “Ta làm gì có nhiều tinh lực như vậy, mà cũng không nỡ để ai đó bị vắng vẻ.”
Cây nến to bằng cánh tay người cháy lách tách, tỏa sáng khắp phòng. Sở Kiều chợt thấy tứ chi mềm nhũn, cả người vô lực, lại nghe Yến Tuân dịu dàng nói: “A Sở, làm vợ ta nhé.”
Sở Kiều cảm thấy thực ấm áp, khóe mắt đã ươn ướt. Đoạn đường này quả rất nhiều gian khổ, tám năm trước gặp nhau trên trường săn, thoáng cái mà đã lâu như vậy.
“Ừ.” Sở Kiều nhẹ giọng đáp rồi tựa đầu lên vai Yến Tuân, đột nhiên cảm thấy cuộc sống kiếp này thật đáng giá.
Ngực Yến Tuân khẽ phập phồng, “Ta sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng.”
Gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, duy chỉ có tiếng màn trướng khẽ lay động rủ trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có tiếng trống báo canh xa xa vọng vào, không khí dịu dàng ấm áp như buổi sớm mùa xuân.
“A Sở, sau khi chiến sự ở phía Đông kết thúc, chúng ta thành thân đi.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân. Yến Tuân cũng đang nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh như sao, vừa trong trẻo vừa ấm áp. Trong chớp mắt, hình ảnh rất nhiều năm trước lại hiện ra, thiếu niên chăm chú nhìn đứa bé gái, cắn răng thề: “Ai dám làm muội bị thương, ta sẽ liều mạng với hắn.”
Thoáng cái mà đã qua tám năm.
Yến Tuân siết nàng vào lòng, thì thầm: “A Sở, mưa gió đều đã qua mà chúng ta vẫn còn ở bên nhau.”
Đúng vậy, ai cũng thay đổi, chỉ ta và chàng vẫn không đổi.
Nụ cười lan rộng trên môi, thiếu nữ vòng tay ôm lấy nam nhân, thỏa mãn thở ra một hơi, “Ta vẫn luôn tin chàng, luôn luôn, chưa bao giờ thay đổi.”
“Ừ.”
Trong phòng như có gió xuân tháng ba thổi qua, ánh nến khẽ chao, màn lụa nhẹ lay động, bình thản êm đềm như nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...