Người cung nữ kia có chút hoảng sợ nhìn Doãn hoàng hậu, ánh mắt ngầm hỏi bà rốt cuộc có nên mở cửa không.
Lòng Doãn hoàng hậu biết rõ người mới tới là ai, rất nhanh liền gật đầu nói: "Mở cửa đi."
Vừa nói xong, nàng ra mở cửa thì không ngờ lại là Thái tử.
Nàng ta cúi đầu hành lễ, sau đó liền lui xuống.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Thái tử một thân trường sam đen tuyền, đơn giản mà thâm trầm.
Doãn hoàng hậu buông hà bao trong tay xuống, vội đi tới trước mặt đỡ hắn lên.
"Mau mau đứng dậy đi, ngồi đây, mẫu hậu ở nơi này không có thứ gì tốt, con uống tạm chút trà nóng đi." Doãn hoàng hậu tự tay rót cho hắn một ly trà nóng.
Thái tử ung dung cầm ly trà trong tay, từ từ nhấp một ngụm trà ấm, nhìn Doãn hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, mọi chuyện đã an bài theo lời người, cơ thể quý phi nương nương đã bị hạ độc, giờ dù có là Hoa Đà tái thế cũng khó mà cứu được."
Doãn hoàng hậu nghe vậy, từ từ lộ ra một tia cười lạnh, sau đó không ngừng cười lớn, lồng ngực không ngừng lay động, giống như gặp được chuyện vô cùng vui sướng vậy.
Thái tử lại hết sức nghi hoặc, người mà bà muốn đối phó hẳn phải là Dung Tần mới đúng, nhưng sao lại khăng khăng muốn đối phó với người chẳng chút can hệ với mình như vậy?
"Mẫu hậu, người muốn đối phó Địch quý phi là có ý gì? Nhi thần ngu dốt, xin mẫu hậu chỉ bảo." Nghĩ vậy, Thái tử liền hỏi.
Doãn hoàng hậu ngưng cười, ánh mắt lạnh đi nói: "Dung Tần đương nhiên phải đối phó, nhưng bất quá Địch quý phi biết quá nhiều chuyện của ta, hơn nữa nàng ta gây ra cũng không ít chuyện sai lầm, ta cũng chỉ muốn cho nàng ta nếm thử đau khổ mà thôi."
Địch quý phi cũng biết chuyện, không nhẽ Địch quý phi đã từng trợ giúp mẫu hậu sao?
Thái tử trong lòng nghi ngờ không thôi, chuyện của trưởng bối hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là mình có thể vì Doãn hoàng hậu làm chút chuyện nhỏ thì nhất định sẽ hết sức hoàn thành.
"Mẫu hậu, cũng sắp đến năm mới rồi, mấy ngày nữa ta sẽ tới trước phụ hoàng cầu người cho mẫu hậu có thể ra khỏi đây.
Bất kể phụ hoàng có nói thế nào, thì năm mới này quốc gia cũng không thể không có hoàng hậu." Thái tử khêu đống củi trong lửa than, để chúng cháy mạnh hơn một chút.
Doãn hoàng hậu nghe vậy, trên mặt có chút hoảng sợ quay đầu nhìn hắn, hồi lâu, trên mặt mới lộ ra nụ cười lạnh: "Hoàng nhi, ngươi nghĩ đơn giản như thế sao, phụ hoàng ngươi là người thế nào? Ta so với ngươi vẫn là hiểu rõ hơn, chuyện này căn bản không nên bàn tới, con chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Gần vua như gần cọp, mười mấy năm tình nghĩa cuối cùng không chống lại được sự phai mờ của năm tháng, cho dù là trái tim bà cũng sẵn lòng móc ra cho người, người chắn chắn cũng không bao giờ nhìn lại mười mấy năm tình nghĩa đó mà tha cho bà một lần.
Bây giờ đối với bà mà nói làm những chuyện như vậy đã không có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ cần Thái tử làm thật tốt, vững chắc ngồi ở ngai vị Thái tử, bà cũng đã đủ hài lòng.
"Mẫu hậu, nhi thần là nhi tử của người thì phải làm hết trách nghiệm của một người con.
Bất kể phụ hoàng có đồng ý hay không, nhi thần cũng phải hết sức thử một lần, mẫu hậu cũng đừng quá tuyệt vọng." Thái tử sắc mặt kiên định nói.
Doãn hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn quả thực giống Gia Thành Đế, khuôn mặt hết sức kiên định.
Bà có thể có được một người con hiếu thuận như vậy, quả là phúc phận lớn nhất của bà, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.
"Tốt, tốt, tốt " Doãn hoàng hậu liên tục nói ba từ tốt, tâm tình kích động kéo thái tử nói: "Hai mẹ con ta có cùng quan hệ huyết thống, cũng rất tâm đầu ý hợp.
Chắc chắn có thể làm nên chuyện lớn.”
Chắc chắn trong chuyện này Doãn hoàng hậu đã sớm chuẩn bị kế sách cho riêng mình, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin không thể che dấu.
Trong cung không có người đứng đầu Lục viện, hiển nhiên để đối phó với Địch quý phi thì có chút không đủ chân tay.
Mặc dù ngự y mỗi ngày đều đến tẩm cung của Địch quý phi kiểm tra nhưng vẫn không tìm ra được gì, Gia Thành Đế mặc dù không còn tiếp tục lâm triều, nhưng cũng đã sắp đến năm mới, cũng cần ông giải quyết nhiều chuyện hơn làm gì có tâm sức đâu mà giải quyết tranh chấp chuyện hậu cung.
Tiết Tịnh Kỳ lật xem hết các y thư cũng không tra ra được Địch quý phi trúng độc gì, nhưng chứng bệnh của bà ta cực kỳ giống với một bệnh nhân mà nàng đã từng chữa trị qua.
“Thế nào? Có tra ra gì không?" Ôn Vương có chút mỏi mệt đi vào trong Lục Nguyên Cư, nhìn thoáng qua liền thấy Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi bên bệ cửa sổ lật sách.
“Quý phi mắc phải chứng bệnh rất kỳ quái, khác hẳn với độc tố thông thường, giống như là nhiều loại độc tố kết hợp mà thành, chỉ tiếc trong y thư chỉ ghi lại một chút dấu vết mà thôi." Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, nói cho hắn chuyện này không hề dễ giải quyết như vậy.
"Chỉ tiếc mẫu phi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, nếu mẫu phi có thể tỉnh lại, có thể biết được rốt cuộc là kẻ nào muốn hạ độc hại bà." Ôn Vương tức giận, nắm thật chặt cái chén trong tay.
Tiết Tịnh Kỳ không cho là như vậy cười một tiếng: "Ôn Vương, độc trong cơ thể quý phi cũng không phải ngày một ngày hai mà thành, ít nhất cũng phải hơn một tháng trước, nếu như quý phi có tỉnh lại, cũng chưa chắc biết là ai muốn mưu hại bà."
Lời này cũng đúng, đối với những kẻ đã có tâm cơ, làm sao có thể tùy tiện để lộ ra chân tướng của mình như vậy?
"Trong cung tất cả ngự y cũng không tìm ra được nguyên do, mà nàng ở đây cũng vậy, mẫu phi đến nay vẫn chưa tỉnh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Rốt cuộc vẫn là do ta vô dụng, ngay cả mẫu phi cũng không bảo vệ cho tốt." Ôn Vương ảo não cúi đầu tự trách.
Thời khắc này hắn giống như một đứa trẻ con làm sai chuyện vậy, đem tất cả lý do làm Địch quý phi trúng độc đổ hết lên người mình.
Tiết Tịnh Kỳ hiếm khi được thấy thấy mặt này của hắn, cũng có chút không đành lòng.
"Vương gia cũng đừng quá lo lắng, nhất định ta sẽ sớm tra ra mẫu phi người vì sao mà trúng độc, người cũng tìm qua trong giang hồ các vị thần y, để cho bọn họ có thể cùng nhau tìm hiểu." Tiết Tịnh Kỳ rốt cuộc cũng không đi đến bên cạnh hắn, chỉ nhàn nhạt nói.
Có chuyện này đã nhanh chóng bị quên mất, lúc trước khi dạo chơi trong thành, có gặp được một vị thần y có y thuật cực kỳ cao minh.
Nhưng người này trời sanh tính tiêu sái không dễ kiềm chân, ông ta thích dạo chơi tứ hải, hiếm khi thấy mặt.
May mắn thay Ôn Vương đã từng cứu hắn một mạng, và hắn đã hứa tương lai nếu có xảy ra chuyện, hắn sẽ dốc hết toàn lực cứu chữa.
Chỉ là giữa biển người mênh mông như vậy phải đi đâu mới tìm được hắn?
Ôn Vương giật giật mi tâm, nắm thật chặt cánh tay Tiết Tịnh Kỳ: " Bây giờ ta sẽ đi một chuyến đến Tông thành, tìm vị thần y lần trước ta đã cứu, muộn thì năm ngày, nhanh thì ba ngày sẽ trở lại.
Ngươi cứ đợi tin ở trong phủ, không nên tùy ý làm loạn, lúc trở về ta muốn gặp được nàng thật tốt."
Dứt lời, liền xoay người ra cửa, Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc, hắn làm sao có thể nói đi là đi ngay như vậy?
Cô vội vàng đuổi theo bước chân hắn, nhưng hắn đã đi đến hậu viện, rốt cuộc là vẫn không nói được thêm câu gì.
Hít sâu một hơi, mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, bây giờ hắn ra ngoài, liệu có kịp trở lại đón năm mới không?
Chuyện này rốt cuộc là có nguyên do gì? Vì sao cô không tra được một chút dấu vết, Thích Mặc Thanh cũng không có tin tức gì, mà bệnh tình của Địch quý phi bây giờ cũng rất nguy cấp, mọi chuyện cứ kéo nhau tới, không hề được dự tính trước.
Vừa quay người lại, cô liền bắt gặp ánh mắt của Thích Mặc Thanh, hắn cả người mặc y phục tím đậm hết sức cao quý hoa lệ, cả phong thái và khí chất đều bất phàm, toàn thân tỏa ra khí khái nam nhân.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ quay lại, hắn lập tức giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm lấy cô.
Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên đi tới đối diện hắn, không thèm để ý đến cái ôm kia: "Sao chàng lại tới đây?"
Thấy cô chẳng có ý định lại gần, Thích Mặc Thanh đành phải chủ động ôm lấy cô, đem cô ôm trọn trong ngực, giống như hắn đã chờ đợi từ lâu lắm, bây giờ mới được thỏa mãn.
"Ta đến cũng được một thời gian rồi, chỉ đợi hắn rời đi." Thích Mặc Thanh ôm cô đi vào phòng, dáng vẻ quang minh chính đại như thể đây là nhà mình.
Tiết Tịnh Kỳ theo hắn vào phòng, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Ta đã tra ra được, độc mà quý phi trúng là loại độc phát tán chậm, người bị bỏ thuốc căn bản không thể phát hiện ra được.
Đến khi thuốc phát huy tác dụng cũng là lúc người trúng đột ngột qua đời.
Lần này độc tính trong người Địch quý phi đột nhiên phát tác, có thể là do ngã dưới nền tuyết lạnh, khiến cho độc trong người bà ta phát ra." Thích Mặc Thanh phân tích rõ ràng.
Tiết Tịnh Kỳ chợt nhớ lại Triều Mị Băng từng để lại cho cô một quyển sách, nội dung trong đó cũng có phần tương tự như vậy, nhưng thông tin cũng không có nhiều.
"Ta từng đọc được nó trong trong y thư mà ông ngoại truyền lại, cũng không miêu tả quá cặn kẽ, hay nhắc đến tên chất độc này là gì.
Nên theo ta nghĩ đưa tin qua bồ câu cho ông, người có thể giúp ta tìm ra thuốc giải." Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn, đây chắc là biện pháp tốt nhất.
Nếu trong sách có ghi lại, có thể khẳng định Triều Mị Băng đã chữa khỏi loại độc này.
"Nàng đừng vội, độc này cũng không phải không thể giải, người hạ độc chắc chắn biết cách giải độc." Thích Mặc Thanh cản lại hành động của cô.
Đem cô ôm lại trong ngực, tay vuốt ve bàn tay mảnh khảnh của cô, hắn hiếm lắm mới ghé qua đây một lần, sao có thể để cô cứ thế rời đi?
"Nếu nói vậy, chàng đã tra ra người hạ độc là ai rồi sao?" Tiết Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn hắn, tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhìn ánh mắt của Thích Mặc Thanh, chắc chắn hắn đã tra ra được là ai làm, hắn có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được Tiết Tịnh Kỳ.
"Là hoàng hậu." Thích Mặc Thanh hơi mím môi, thanh âm khàn khàn.
"Hoàng hậu? Sao bà ta phải làm vậy? Bà ta đã bị đầy vào lãnh cung, làm sao có thể đầu độc được Địch quý phi cơ chứ?" Tiết Tịnh Kỳ càng nói càng khiếp sợ.
Càng khó hiểu hơn là, Doãn hoàng hậu căn bản cũng không có lý do phải đối phó với Địch quý phi.
Thích Mặc Thanh cười lạnh: "Giờ đang là cuối năm, có rất nhiều việc cần Doãn hoàng hậu phải giải quyết, mà bệnh của Địch quý phi lại chưa tìm được ai cứu chữa.
Nếu như Doãn hoàng hậu có thể giúp quý phi khỏi bệnh, nàng nói xem liệu phụ hoàng có còn bắt bà ta ở trong lãnh cung nữa không, chắc chắn sẽ lấy cớ đoàn viên năm mới để thả bà ta ra?"
Năm mới là dịp sum họp, đoàn tụ, cần mẫu nghi thiên hạ chủ trì đại cuộc.
Hơn nữa mấy tháng nay không có hoàng hậu, hậu cung cũng đã dậy sóng không ít.
Chỉ cần chạm được đến trái tim của Gia Thành Đế, Doãn hoàng hậu được ra khỏi lãnh cung cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nguyên nhân chính vẫn là hậu cung không thể một ngày không có người đứng đầu.
Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nhíu mày: "Vị Doãn hoàng hậu này thật biết nắm chắc thời cơ, sợ rằng kế hoạch này bà ta đã tính đến từ ngày đầu tiên bước vào lãnh cung."
Xem ra muốn lật đổ được Doãn hoàng hậu, cũng không hề đơn giản, chỉ cần bà ta ra khỏi lãnh cung, thì những người lúc đầu đối phó với bà ta sẽ không sống tốt được.
"Từ khi làm hoàng hậu tâm cơ bà ta đã sâu như vậy, nên giờ để nghĩa kế thoát ra khỏi lãnh cung đối với bà ta mà nói cũng rất đơn giản.
Nếu như chuyện này ta đã đoán đúng, bây giờ quan trọng nhất vẫn là làm thế nào ngăn cản được bà ta." Thích Mặc Thanh buông tay cô ra, cau mày bước đi.
"Bây giờ chỉ có cách chữa khỏi cho Địch quý phi trước Doãn hoàng hậu, mới có thể ngăn bước tiếp theo của bà ta, nhưng mà, ta trước mắt vẫn chưa nghĩ ra được cách gì." Tiết Tịnh Kỳ thở dài, cô chợt nhận ra những chuyện cô không thể làm dường như còn rất nhiều.
Nghe cô tự trách, Thích Mặc Thanh đau lòng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu như chuyện này không phải do Doãn hoàng hậu làm, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Nhưng mà chuyện này đâu có dễ dàng như vậy, nếu để cho Doãn hoàng hậu thoát ra, bà ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đối phó với từng người đã đẩy mình vào lãnh cung.
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên ta cứ viết một phong thư cho ngoại công, hỏi một chút xem người có cách nào hay không.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...