HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH


Hàn Nguyệt đích thân trông lửa của ấm thuốc, ba canh giờ ngay cả động cũng không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ấm thuốc.

Lúc Tiết Tịnh Kỳ đến, thời gian đúng là 3 canh giờ, lúc này mùi hương của thuốc đã lan tỏa khắp phòng bếp, che lấp cả mùi tanh của thịt trong phòng bếp, khiến nó bay lung tung.

“Hàn Nguyệt, nhiệt độ thế nào?” Tiết Tịnh Kỳ vừa vào đến cửa đã lên tiếng hỏi.

Hàn Nguyệt gật đầu: “Công chúa cứ yên tâm, nô tì luôn theo dõi, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, luôn nhìn chằm chằm vào lửa, không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt, bây giờ mở nắp ra xem xem.” Tiết Tịnh Kỳ ngăn cản Hàn Nguyệt đang định bước lên trước mở nắp ra, đã đưa tay ra đặt tầm vải ướt một nửa trong tay, động tác nhanh chóng, khóe lóe mở nắp ra.

Đột nhiên mùi thơm nồng nàn của thuốc bay vào vào mũi cô, còn ngọt ngào, đậm đặc hơn mùi hương lúc vừa mới bước vào cửa.


Tiết Tịnh Kỳ biết, đây là mùi hương của Thiên Sơn Tuyết Liên, chỉ có Thiên sơn tuyết liên sắc lâu mới có thể tỏa ra hương thơm này.

Quả nhiên là sản phẩm đỉnh cao của các loại thuốc.

“Công chúa, mùi hương rất thơm, không giống như mùi vị của thuốc.” Hàn Nguyệt ngửi, cho dù nàng ta cố gắng ngửi như thế nào, cùng chỉ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.

Đương nhiên là nàng ta không thể ngửi được.

Rất nhiều lúc ngửi thuốc cũng là một kỹ năng, nếu như không phải là người làm thuốc lâu, thường sẽ không thể ngửi ra được mùi hương của thuốc, chưa kể còn là một dược liệu quý như thế này.

Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười, giơ tay ra cầm đôi đũa bên cạnh lên, từ từ gắp những vị thuốc của thiên sơn tuyết liên ra.


Không chỉ là độ ẩm của thuốc, còn có màu sắc, độ mềm, hương vị đều là những thứ quan trọng của thuốc, sự khác biệt của việc sắc thuốc rất lớn, nhiều lúc không thể dựa vào thời gian và bề ngoài để phát hiện ra điểm tốt và xấu của dược liệu.

“Công chúa, thuốc này không tốt sao?” Hàn Nguyệt có chút căng thẳng hỏi.

Mặc dù nàng ta đã từng học qua về y dược, nhưng hiểu biết không tinh thông, càng không biết Tiết Tịnh Kỳ đang làm cái gì.

“Ta chỉ muốn xem xem thuốc này như thế nào, sắc không tồi.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, khen ngợi một cách chân thành.

Hàn Nguyệt có chút ngại ngùng, có thể nhận được sự đánh giá của Tiết Tịnh Kỳ, thuốc này nàng ta cũng không xem như thế nào, chỉ là vẫn luôn canh trừng lửa.

Nhưng thấy Tịnh Tiết Kỳ để ý như vậy, không biết thuốc này sắc cho ai.

Hàn Nguyệt nghĩ một lúc, lớn gan hỏi: “Công chúa, thuốc này của người trông có vẻ rất quý, là ai bị thương cần thuốc này sao?”
Trông có vẻ là một câu hỏi vô tình, nhưng trên thực tế Hàn Nguyệt không biết đã ấp ủ bao lâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui