HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Trong thư phòng đã sáng, đèn đã được thắp lên, ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu rọi lên trên cửa sổ giấy, tuyết trắng trên nền đất đen kịt ánh lên ánh sáng ấm áp.

Đẩy cửa ra đi vào thì thấy Lãnh Tước đang ngồi trong thư phòng với một chiếc hộp nhỏ và tinh xảo bên cạnh, gã đang cầm một chiếc cốc sứ Thanh Hoa uống, nước ấm lăn từ cổ họng xuống bụng, ấm vô cùng.

"Lãnh Tước, đã chuẩn bị xong các dược liệu cần thiết chưa?" Thích Mặc Thanh bước nhanh tới, ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng, dựa vào lưng ghế to rộng, cùng với đôi mắt hẹp dài, sắc lẹm, trông vô cùng lạnh lùng và oai hùng.

Lãnh Tước vỗ cái hòm bên cạnh, cười nói: "Ta đã kê thuốc rồi, chỉ cần dựa theo phương thuốc mà ta kê đi bốc là được.”

"Như thế thì tốt quá, Nhục Nghê, ngươi lấy đến hiệu thuốc bắc Vinh Hòa bốc thuốc đi, phải đủ cho nửa kinh thành dùng... Không, ngươi trực tiếp cầm yêu bài của ta đến hiệu thuốc bắc Vinh Hòa lấy những dược liệu cần thiết ở đó, đợi sau khi dược liệu được phân phối xong thì mới thanh toán." Thích Mặc Thanh nói xong liền tháo yêu bài của mình đưa cho Nhục Nghê.

Nhục Nghê tiếp nhận yêu bài xong thì lập tức rời khỏi phủ.

"Chẳng qua hiện tại vẫn chưa phát hiện ra trong kinh thành có ví dụ về loại bệnh độc này, nếu lúc này chúng ta ra ngoài phát thuốc thì liệu lão bách tính trong thành có tin không?" Sự nghi hoặc trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lại càng sâu hơn.

"Thật đơn giản, chỉ cần đưa ra một lý do gì đó để phân phát những loại thuốc này cho lão bách tích thì sẽ không có việc gì hết.” Lãnh Tước nhướn mày.

Lão bách tính ngoài kia luôn cảm thấy dược liệu cùng gạo rất quý, suốt mấy tháng nay đều tăng giá, hiện giờ phát dược liệu miễn phí cho họ thì kể cả khi ngủ họ cũng cười tươi như hoa nở.

Trên mặt Thích Mặc Thanh không hề có một nụ cười, chàng vô cớ phân phát dược liệu cho lão bách tính thì dù họ vui vẻ nhưng cũng sẽ có chút thắc mắc, ngay cả những người tham lam cũng sẽ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, huống hồ họ cũng không phải làm việc thiện không công mà mục đích chính của việc này là để hoàng đế biết.

Chỉ khi Hoàng Thượng biết, thì lão bách tính toàn thành mới có thể biết, mới có thể tín nhiệm mình.

Thích Mặc Thanh chậm rãi nhíu mày.


Thái tử bên kia đã nói với Hoàng Thượng là mình tìm được thuốc giải rồi, mặc kệ thuốc giả của bọn họ là thật là giả thì bọn họ đều phải phát thuốc trong kinh trước thái tử, như vậy mới có thể tiên phát chế nhân.

"Lãnh Tước, chuyện lần trước bảo ngươi điều tra có kết quả chưa?" Thích Mặc Thanh thản nhiên hỏi ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của Lãnh Tước.

Lầu Vô Âm của Lãnh Tước có hơn ngàn vạn thủ hạ trải rộng đại giang Nam Bắc, muốn lấy được tin tức quả thực dễ như trở bàn tay.

Lãnh Tước nghĩ nghĩ rồi chậm rãi lắc lắc đầu: "Vương gia, trong tay thái tử không có thuốc giải loại dịch này, có thể nói chúng ta là người đầu tiên, nếu có lão bách tính nhiễm dịch bệnh thì chúng ta chính là thầy thuốc tốt nhất."

Nói đến đây, đôi lông mày đang nhướng lên của Thích Mặc Thanh hơi giãn ra, và đôi môi mỏng của chàng từ từ nhếch lên một nụ cười tươi tắn.

"Được, nếu bọn họ không có thuốc giải thì ngày mai chúng ta chuẩn bị phát thuốc giải trên phố." Bóng hình cao lớn của Thích Mặc Thanh chặn những bông tuyết trắng bên ngoài cửa sổ khiến cho căn phòng tối tăm càng thêm âm u.

"Lãnh Tước, chuyện lần này ngươi làm rất tốt, nói đi, muốn tưởng thưởng cái gì?" Thích Mặc Thanh nhìn chàng nói rồi lại cầm chiếc cốc trước mặt lên nhấp một chút trà, chiếc cốc sứ Thanh Hoa màu xanh nhạt trông rất hài hòa với bộ đồ gấm Tứ Xuyên màu đen trên người chàng, tỏ rõ sự sang trọng.

Lãnh Tước không dám kể công, nhưng hiện tại gã không đơn độc, bên cạnh chàng còn có một người phụ nữ đang đợi chàng về bên cạnh là Ngọc Thuần, dù ở thời điểm nào, trong lòng chàng cũng nhớ thương người nhà.

Ngẫm nghĩ một chút, chàng liền ngượng ngùng nói: "Vương gia, chuyện này hao phí của ta không ít tâm lực, không bằng người cho ta nghỉ ngơi vài ngày, nhân đó ta có thể đưa Ngọc Thuần ra ngoài chơi một chuyến.”

Gã nói với vẻ ngượng ngùng, trên khuôn mặt ngăm đen và khỏe mạnh của chàng hiện lên hai ráng hồng, trông bẽn lẽn như một chàng trai mới yêu, thật ra không phải, chỉ khi nói về người mình yêu, mới có phản ứng như thế. Đổi lại là người khác, nhất định là sẽ lạnh lùng như sương giá.

"Được, các người đi đây đi đó du ngoạn vài ngày đi, không cần lo lắng chuyện ở đây, nếu có gì cần, ta và Mặc Thanh sẽ dùng bồ câu truyền thư cho ngươi." Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên gật đầu một cách vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất Thích Mặc Thanh cao lớn ở bên cạnh.


"Cám ơn Vương phi, vậy ta xin cáo lui trước." Lãnh Tước vạn phần kích động đứng lên, thi lễ trước mặt Tiết Tịnh Kỳ rồi lại thi lễ với Thích Mặc Thanh, cuối cùng không đợi chàng nói gì, gã đã vội vàng bước ra khỏi cửa.

Ngày thường Lãnh Tước luôn là một người nho nhã lễ độ, cho dù trong bụng có đen tối, có mưu mô xảo quyệt thế nào đi nữa cũng sẽ không đột ngột rời đi ngay lúc này.

Khả năng duy nhất là gã đang nhớ đến người đang ở trong phủ nên mới nóng vội quay về như vậy.

Thích Mặc Thanh có chút bất đắc dĩ cười cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên, để lộ hàm răng thẳng hàng, trắng tinh.

Người phụ nữ trước mặt đã cao hứng nói hết những gì chàng muốn nói.

“Tịnh Kỳ cười gì vậy?" Ngón cái cùng ngón trỏ của Thích Mặc Thanh xoay chiếc cốc trong tay, chàng nở một nụ cười mỉm, Tiết Tịnh Kỳ thấy vậy liền đột nhiên sinh ra cảm giác nổi da gà.

"Tình cảm của bọn họ đúng là tốt thật đấy, Lãnh Tước cho dù có bận rộn đến đâu cũng không quên Ngọc Thuần đang ở trong phủ." Tiết Tịnh Kỳ chống cằm, ánh mắt vẫn dõi theo hướng Lãnh Tước rời đi.

"Tin ta không?" Thích Mặc Thanh đột nhiên mở miệng.

"Hả?" Tiết Tịnh Kỳ không nghe rõ nên bất ngờ xoay đầu lại, mở to hai mắt hỏi Thích Mặc Thanh.

"Nàng tin ta không? Tình cảm của chúng ta cũng sẽ trước sau như một, thậm chí còn tốt hơn cả bọn họ." Thích Mặc Thanh lại hỏi lại từng chữ một.

Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ là do hai người tự điều chỉnh, quan hệ giữa hai người đã mất đi nhiệt huyết năm nào, cũng không còn bao nhiêu nồng nàn, nhưng lại nhiều thêm sự trân quý, cả hai đều giống nhau, đều trân trọng khoảng thời gian họ đến đây.


Nhìn vào hai con ngươi sâu và đen như mực của Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ có cảm giác mình sắp chìm sâu vào trong, trong ánh mắt của chàn đều là thâm tình, muốn thấy thứ gì là có thể thấy thứ ấy.

Ở ánh mắt của chàng, Tiết Tịnh Kỳ thấy chỉ có yêu thương, quý trọng và bản thân.

"Tin, dù cho xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ tin." Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ ngập tràn sự tin tưởng dành cho chàng, ánh mắt long lanh, sáng rỡ, sóng mắt lưu chuyển lộ ra sự vui sướng bình yên.

Khi ở bên chàng, không còn thời gian để lo lắng nữa, cho dù có, thì mỗi lần như vậy chàng đều đứng trước mặt, che chắn mưa gió, không để bất cứ thứ gì chạm vào cô.

Chàng bảo vệ cô như vậy thì sao có thể không tin tưởng đây.

"Chờ chuyện lần này được xử lý xong, ta sẽ đưa nàng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, chúng ta sẽ đi khắp các nơi ở Thích Diệp, đến những nơi mà nàng thích." Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve và hôn lên tóc nàng, bên trên vẫn còn vương mùi hương thơm ngát của nàng.

Tiết Tịnh Kỳ chưa kịp nói gì thì cửa bị người ta đẩy ra, tấm màn bên trong cũng được kéo lên, một đôi mắt to cùng một nụ cười hiện ra trong tầm mắt hai người, khuôn mặt tươi cười của Đổng Nhã ngọt ngào như mật vừa ủ trong lọ, trông vô cùng ngọt ngào.

"Vương gia cùng Vương phi định lén đi chơi ở đâu vậy? Còn muốn du ngoạn khắp Thích Diệp sao? Các người có thời gian ư?" Đổng Nhã vòng qua tới trước mặt hai người, vừa nói chuyện vừa hành lễ rồi ngồi xuống ghế.

Nàng ấy mặc một chiếc váy mùa đông màu tím sáng, lớp lông choàng mềm mại trên cổ trông rất hợp với nước da của nàng ấy, làm nổi bật sự xinh đẹp cùng phóng khoáng của nàng. Nàng chống cằm nhìn hai người, trên má loáng thoáng hai lúm đồng tiền, thoạt trông chẳng khác nào một cô bé chưa trưởng thành.

Thích Mặc Thanh dường như không đoán trước được sẽ có tình tiết này, khuôn mặt dịu dàng ban đầu lúc này lại ảm đạm đi, đôi mắt sắc lạnh đột nhiên lướt qua cơ thể Đổng Nhã, khiến nàng ấy sợ hãi thu lại nụ cười mỉm.

"Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài." Ngữ khí lạnh như bằng của chàng không có một tia cảm tình, và đôi lông mày trầm xuống của chàng lúc này trông rất đáng sợ.

"Không có việc gì không có việc gì, chúng ta vừa rồi đang nói một vài chuyện tương đối quan trọng, ngươi ngồi đi!" Tiết Tịnh Kỳ vội vàng đi ra cười nói, đưa tay khẽ nhéo sau thắt lưng Thích Mặc Thanh sau thắt một cái ý nói: Vì sao phải dọa Đổng Nhã như vậy?

Không dễ gì mới có thể nói rõ nỗi lòng của mình với Tiết Tịnh Kỳ nên chàng rất không vui khi bị người khác quấy rầy, không giết người là may lắm rồi còn mòng chàng sẽ giống như Tiết Tịnh Kỳ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao, tuyệt đối không thể.

"Vương gia Vương phi, Đổng Nhã lại nói bậy sao? Ta thay nàng ấy xin lỗi, nàng ấy thấy gì nói đó, chẳng biết suy xét chi cả." Đổng Hoán vội vã chạy vào, hòa lẫn vào giữa một lớp tuyết dày.


Hắn thở hồng hộc, dứt lời, ánh mắt liền nhìn sang Đổng Nhã bên cạnh, nàng ấy đang cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.

"Các ngươi làm sao vậy?" Tiết Tịnh Kỳ cất lời trước.

Đổng Hoán cười cười, nhìn cánh tay của mình có chút ngượng ngùng nói: "Vương phi Vương gia, kỳ thật lần này đến đây là định nói với hai người rằng ta và Đổng Nhã muốn về Ô Thành, thời gian chúng ta ở lại đây cũng khá lâu rồi, chuyện ở Ô Thành, ta cũng nên quay về xử lý rồi."

Đổng Nhã cũng nhảy xuống khỏi ghế, cười nói: "Đúng vậy, vừa khéo vết thương trên tay Hoán cũng đã liền lại rồi, ngồi xe ngựa không có gì trở ngại, chúng ta phải muốn về đồng thời cũng ngại quấy rầy hai người thêm.”

Trong những ngày ở lại Minh Vương phủ, hắn đã hiểu được rất nhiều chuyện, chuyện ở Ô Thành cố nhiên trọng yếu nhưng có là gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng Đổng Nhã.

Có lẽ nên bắt chước Thích Mặc Thanh, thái độ của chàng đối với Tiết Tịnh Kỳ thế nào họ đều thấy, tình yêu nặng sâu như vậy, không một ai có thể sánh được.

"Ô Thành đã phát sinh chuyện gì?" Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc hỏi, trên gương mặt xinh đẹp, trắng nõn của nàng chậm rãi lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Đổng Hoán lắc đầu rồi lại gãi đầu: "Vương phi, Ô Thành kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là ngày thành thân mà ta và A Nhã sắp đến gần rồi, chúng ta phải về Ô Thành công bố tin này, sau đó bố trí lại những thứ cần thiết cho hôn lễ, khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ mời hai người đến Ô Thành để chủ trì hôn lễ cho chúng ta.”

Hắn vừa nói xong, Đổng Nhã ở bên cạnh liền gật đầu lia lại, mọi chuyện là như vậy.

"Được, thành thân là chuyện lớn, khi nào thì các ngươi xuất phát?" Thích Mặc Thanh gật đầu.

"Ước chừng là sáng ngày mốt." Đổng Hoán đáp.

Những ngày này, hắn đã đếm từng ngày một, vì lần thành thân này mà hắn đã bỏ ra vô số nỗ lực.

Thích Mặc Thanh gật gật đầu, sau lại lại hỏi một vài chuyện nhỏ khác rồi tiễn họ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui