Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chính điều này đã làm nàng nhớ đến truyền thuyết về thái tử Đông Thục. 

Nghe nói bởi vì hắn muốn phòng tránh rắn độc, đã từng ngâm mình trong rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà người vẫn thành công còn sống, nếu đúng như vậy, có lẽ loại rượu thuốc này đã xuyên thấu qua da tiêm nhiễm vào trong cơ thể hắn. 

Xương máu cũng bách độc bất xâm, bây giờ nhuộm lên ống tay áo của nàng giúp cho nàng thành công tránh được rắn độc. 

Nhưng ở lại trên đài cao mãi như vậy cũng không phải là cách, nếu như Tây Dạ có lòng muốn nàng chết, cho dù cởi bỏ hết y phục của nàng xuống, cũng phải giao cho rắn độc đi. 

Đánh, tuyệt đối không phải là vấn đề. 

Vấn đề là cùng với nhiều người như vậy đối địch, phần thắng của nàng có thể được bao nhiêu? 

Cô Độc Chứng sẽ giúp nàng sao? 

Hoặc là nàng có thể nói ta đây này Tây Dạ Quốc, sau đó chạy đi kiếm Tiêu Phương cùng nhau bỏ trốn để thoát chết. 


Đang lúc cân nhắc nên làm thế nào, khăn lụa vốn là che kín trên mặt bỗng nhiên rơi xuống. 

Vừa đúng thời điểm nàng ngây ngốc nghiêng đầu về phía chỗ Tây Dạ Vương và Vương Hậu, xoay mặt lại liền trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Tây Dạ Vương ném qua. 

Nam nhân vốn chỉ dành hết tình ý cho Vương Hậu xinh đẹp của mình, nhưng giây phút khi thấy được Tần Như Thương, trong mắt bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng rung động khác lạ. 

Một loại rung động xuất hiện dường như mang theo khát vọng, còn có mấy phần dâm đãng. Tần Như Thương nhìn ra được, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một chủ ý lớn mật. 

Sau đó dưới lòng bàn chân bất chợt bị trượt một cái, cả người run lên, hoàn toàn không báo trước từ trên đài cao mười thước rơi thẳng xuống đất. 

Ngay khi đó, bên dưới là một trận hoảng loạn, nhao nhao né tránh. 

Nhưng không ai thấy được vào lúc thân thể Tần Như Thương rơi xuống, trong nháy mắt đó lại hiện ra một nụ cười quỷ dị. 

Chỉ vì một cái nhìn thẳng vào mắt vừa rồi, nàng đánh cuộc Tây Dạ Vương sẽ đến cứu nàng. Cuối cùng muốn thử đùa giỡn một chút. 

Vì vậy hô to:

"Cứu mạng! Cứu mạng a!" 

Tiếng kêu vừa cất lên, phía dưới đài cao đúng là có hai bóng người xuất hiện, cùng lúc hướng đến chỗ Tần Như Thương rơi xuống chạy đến. 

Nàng thành công rơi vào trong ngực một người, ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại là Cô Độc Chứng. 

Chẳng lẽ con rắn kia cũng chọn xinh đẹp để ăn? 

Như Thương nâng trán, thầm nói không hay. 


Nàng đang muốn lợi dụng thiện cảm của Tây Dạ Vương để tránh khỏi tai hoạ trước mắt, nhưng không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. 

Một khi Cô Độc Chứng ra tay, đó không phải là muốn chọc giận đối phương sao! 

Quay đầu lần nữa, Tây Dạ Vương từ sớm đã ở gần trước mặt, chỉ tiếc là khi vươn tay ra đón lấy nàng so với Cô Độc Chứng vẫn chậm hơn chút, một ván này đã bị người chiếm trước. 

Cũng may Cô Độc Chứng biết phân biệt, nhìn thấy sắc mặt Tây Dạ Vương không tốt, cũng không nhiều lời, trực tiếp liền chuyển giao Tần Như Thương qua. 

Tay vừa chuyển, nàng đã nằm ở trong ngực Tây Dạ Vương. Nàng cảm thấy buồn bực, coi nàng là cái gì mà nhường tới nhường lui? 

Chẳng qua chỉ là đùa giỡn, nên thuận theo diễn biến để xem kết quả cũng tốt. 

Rắn vàng to lúc này đã lui xuống trên mặt đất, dùng sức uốn éo cơ thể nhìn về phía Tần Như Thương, nhưng làm thế nào cũng không dám tiến lên một bước. 

Tây Dạ Vương cũng có chút kỳ quái nhìn nhìn nàng, chỉ có kỳ quái nhưng may mắn vẫn là nhiều hơn. 

"Nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao Cô Vương đành lòng để ngươi bị rắn ăn vào miệng." Giọng nói Tây Dạ Vương yếu ớt truyền đến, rất nhẹ giống như là sợ bị người khác nghe được. 

Tần Như Thương đối với lời này liền khịt mũi, thầm nghĩ rõ ràng là máu của Cô Độc Chứng cứu ta một mạng, bây giờ sao lại là công lao của ngươi? 


Chẳng qua lời này dĩ nhiên không thể nói ra miệng, nàng chỉ cười ngọt ngào, sau đó cũng dùng một loại âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ trả lời: 

"Đa tạ Vương Thượng." 

"Ha ha ha!" Tây Dạ Vương cất tiếng cười to, ôm người trong ngực càng chặt hơn. Như Thương chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng, quay đầu nhìn sang rắn vàng. 

Tên kia không ăn được người, đang buồn bực lượn quanh khắp nơi. Tất cả các quan lại đều đề phòng tránh né, nhìn qua mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng không thật sự bị làm mồi cho rắn độc. 

Nàng có chút kỳ quái, chẳng lẽ con rắn này còn muốn lựa chọn người khác để ăn? 

Nam không ăn, già không ăn, nữ tử trẻ tuổi dáng dấp khó coi cũng không ăn? 

Mà phải là nàng mới đúng khẩu vị của nó, khiến cho nó quyết lòng chống đối với nàng? 

Đây gọi là đạo lý gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui