Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ
Kể từ khi ở chung một chỗ với Cô Độc Chứng, Như Thương cảm thấy bản thân có một thói quen xấu rất không tốt, chính là tính ỷ lại.
Nếu như ở kiếp sống mạo hiểm trước đây, gặp phải chuyện như vậy bản thân phải tự đi giải quyết, có độc hay không cũng chỉ có thể tự mình đi phán đoán.
Nhưng có Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng ở đây, thì nàng hoàn toàn không cần phải phí sức nghiên cứu vấn đề "Độc".
An toàn hay không chỉ cần hỏi tới bọn họ, lập tức sẽ nhận được đáp án chuẩn xác.
Nhặt lấy lá cỏ ở trong tay, lại gở xuống một ít cầm lên, suy nghĩ một chút, xoay người đi tới Quỷ Đồng, đưa thứ trong tay cho hắn, nói:
"Lấy cái này đi thử những con nhện kia xem, nếu như chúng nó thật sợ đồ chơi này, vậy chúng ta sẽ có thể tiếp tục lên đường rồi."
Quỷ Đồng hiểu ý của nàng, liền vội chạy về phía đám nhện. Không bao lâu, cao hứng bừng bừng quay trở lại, nhìn bọn họ hô:
"Chính là thứ này, ta cầm nó ném vào đám nhện, bọn chúng sợ tới mức chạy mất bóng!"
Nghe được lời ấy, hai người cũng yên lòng.
Như Thương lập tức xoay người, bắt tay nhổ lấy những loại lá cỏ rộng ở xung quanh không còn một mống, rồi ôm tất cả trở về chỗ nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng bắt đầu buộc lại với nhau. Cô Độc Chứng biết tâm ý nàng, cũng động thủ giúp một tay. Quỷ Đồng thì không, nhưng nhìn lại cảm thấy mới mẻ thú vị, liền nhặt vài cây cỏ bắt chước làm theo.
Mọi người rất nhanh làm xong một bộ trang bị, trong đó bao gồm mũ đội đầu, vòng tay, vòng chân còn có vòng đầu.
Như Thương dùng những thứ này nhanh chóng làm thành vũ khí cho mình, sau đó liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hoàn toàn không cần phải phòng bị như vậy, không khỏi thở dài.
"Phải chi ta cũng có thể có một ít kinh nghiệm đặc thù thì tốt rồi, cũng giống với các ngươi không sợ độc, sẽ không cần làm chuyện thừa này!"
Quỷ Đồng cười ha hả không nói gì, Cô Độc Chứng lại đột nhiên lên tiếng nói một câu:
"Ngươi đã có một cái bản lãnh để tự hào, sợ chút độc thì có là cái gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...