Chỉ thấy, trên tường cáo thị hoàng gia ở phía trước không xa bỗng xuất hiện một đám binh sĩ.
Binh sĩ dẫn đầu cầm bảng cáo thị mới, dán lên tường, sau đó nói với dân chúng
“Đến xem hết đi, bất kể là ai, đều có thể tham gia, báo danh còn được hai mươi văn tiền.
”
Dân chúng vừa nghe còn có chuyện báo danh được tiền tốt như vậy, lập tức vây lại.
Tô Diễm bị bên này thu hút sự chú ý, đương nhiên không phải vì hai mươi văn tiền đó, mà vì những binh sĩ được huấn luyện có tố chất này.
Trước đây trong kinh thành có không ít chuyện dán bảng cáo thị, căn bản cứ ba năm ngày lại có một lần, nhưng đều tùy tiện sắp xếp người đến dán mà thôi.
Mà hôm nay, không chỉ ra binh sĩ, chỉ nhìn bước đi chỉnh tề lưu loát của những binh sĩ này, và khí thế thần thái phấn chấn thì biết, những binh sĩ này không đơn giản, ít nhất không phải những binh sĩ giữ thành thông thường có thể so sánh.
Ngày càng nhiều người vây xem trước tường cáo thị hoàng gia, khóe miệng Tô Diễm cong lên.
Xem ra, bảng cáo thị lần này không phải chính sự cũng là chuyện lớn đủ để kinh động toàn kinh thành.
Nghĩ tới đây, Tô Diễm xoay người nhìn Lý quản gia.
“Lý quản gia, ông đợi ở đây trước, ta qua xem xem.
”
“Thất hoàng tử phi…” Lý quản gia còn muốn nói gì đó, Tô Diễm đã nhấc chân đi về bên kia rồi.
Vì vây xung quanh rất nhiều dân chúng, cho nên Tô Diễm chen chúc nửa ngày mới chen tới phía trước.
Cô ngẩng đầu, nhìn cáo thị mới dán, vì chữ viết Tây Nguyệt đều là chữ bạch thoại, cô cũng có thể đọc hiểu, chính vì đọc hiểu, cho nên mắt bất giác lóe lên tia sáng!
“Đại hội tuyển võ!”
Bên cạnh Tô Diễm có một người nghe thấy bèn bắt chuyện với cô: “Ta nói này tiểu tử, với vóc dáng nhỏ bé này của ngươi vẫn là đừng tham gia, đại hội tuyển võ không phải trò trẻ con, tham dự đều là các con nhà võ.
”
Lại có người phụ họa.
“Còn không phải sao, không nói gì khác, chỉ phó thống lĩnh của Hổ Kỵ doanh, ban đầu không phải cũng tham gia đại hội tuyển võ mà thu hút ánh mắt của triều đình.
”
“Nói tới Lục phó thống lĩnh này, ta nghe nói hắn hình như sinh bệnh, lần trước trực tiếp ngã hôn mê ở sân huấn luyện Hổ Kỵ doanh.
”
Nghe những lời bàn tán của dân chúng, mắt Tô Diễm bên dưới chiếc nón lá lóe lên sắc lạnh.
Không nghĩ tới, động tác của Từ thừa tướng quả thật nhanh chóng, đã bắt đầu ra tay với nhà họ Lục rồi.
Chính vào lúc Tô Diễm cúi đầu suy nghĩ, cô không chú ý tới, ngay phía sau mình lúc này có một nam tử trẻ tuổi đội nón lá giống cô, cũng nghe thấy lời thảo luận vừa rồi về nhà họ Lục của dân chúng.
Người đó nghe xong, tay giấu trong ống tay áo siết chặt, giơ tay kéo thấp vành nón, che giấu nửa khuôn mặt.
“Mọi người nhìn đây, ngày mai chỗ thành lâu sẽ bắt đầu ghi danh, ai muốn đến đều có thể ghi danh tham dự sơ tuyển.
” Binh sĩ dẫn đầu cất giọng nói với dân chúng.
Có người hỏi: “Binh đại gia, có yêu cầu gì không?”
“Yêu cầu chính là chỉ có thể là nam tử tham gia, còn phải chuẩn bị sẵn tiền chữa bệnh và quan tài, tránh cho bị đánh tàn phế, triều đình chúng ta không quản!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhao nhao cười to.
Tô Diễm không cười, ánh mắt ngưng trọng.
Nữ tử không thể tham gia sao…
Hừ, cho rằng như vậy thì có thể làm khó Tô Diễm cô?
Đại hội tuyển võ lần này, cô đi chắc rồi!
Lúc lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cáo thị của Tô Diễm đều là rục rịch muốn thử, áp ngã kẻ địch, không chỉ một sáng một chiều, chúng ta tới từng bước từng bước.
Khóe miệng cong lên, cô xoay người rời khỏi đám người.
Vốn định đi tìm Lý quản gia, lại đụng phải một người, có lẽ động tác quá mạnh, còn đụng rơi nón lá trên đầu người đó.
Tô Diễm xin lỗi, ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt người đó, lại sững sốt.
“Ngươi là…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...