Nghĩ đến buổi sáng hôm nay Lưu Vọng ở trước mặt bà khóc đến chết đi sống lại, bà liền đau lòng.
Lưu Vọng mặc dù không tốt, nhưng cũng vẫn là người kế tục của phủ Trấn Quốc Công a, bà là cô cô, sao có thể không đau lòng!
Khoé miệng Hoàng Bắc Hạ có chút co lại.
Thiên địa lương tâm! Nàng cũng không phải cố ý đem vặn gãy tay Lưu Vọng! Chỉ là lúc đẩy hắn ra chuồng chó cũng không chú ý tới tay hắn
Không còn cách nào khác, lại thêm thời gian cấp bách, thế là Hoàng Bắc Hạ cắn răng, dùng lực đem hắn đẩy ra.
Rồi liền nghe được két một tiếng
Muốn trách cũng chỉ có thể trách tiểu bạch kiểm Lưu Vọng quá yếu.
Xương cốt có thể bẻ gãy dễ như thế? Chẳng khác nào bẻ gãy một nhánh cây cả!
Nhị phu nhân đột nhiên phát hiện, bà đã ở đây ngồi nói cả nửa ngày, nhưng Hoàng Bắc Hạ thế mà vẫn yên lặng ngồi, giống như đang xem kịch, mà bà chính là một con hề đang nhảy múa!
Chết tiệt!
Nhị phu nhân thấy thế, đưa tay muốn đoạt lấy cái ly trong tay Hoàng Bắc Hạ, nghĩ thầm lại thuận tay ngược lên trên muốn chạm vào ly nước khiến nó đổ lên mặt nàng!
Không vì cái gì khác, bà ta chính là thích nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Hoàng Bắc Hạ.
Nhưng mà, sự việc diễn ra không như mong muốn của bà ta.
Hoàng Bắc Hạ chỉ hơi nhích sang một chút, Nhị phu nhân cũng bởi vì dùng sức quá độ lại không có gì chống đỡ nên bị hụt, rồi mới Rầm một tiếng ngã xuống đất.
A! Bị đau, bà ta kêu một tiếng, rồi nằm xoài trên mặt đất.
Ngu xuẩn! Còn không mau tới dìu ta! Nhị phu nhân thấy không có người tới dìu bà, bực mình mắng to.
Cái này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì bọn họ đã nhìn quen cảnh mỗi lần Nhị phu nhân tới, Hoàng Bắc Hạ đều khóc, nước mắt thậm chí có thể pha được một bình trà!
Hôm nay lại cực kỳ khác thường! Không chỉ không khóc! Hơn nữa còn không hiểu sao lại để Nhị phu nhân ngã một phát!
Bọn họ không thể không ngây người!
Nghe Nhị phu nhân mắng như thế, lúc này mọi người mới kịp phản ứng, vội vàng đằng trước đằng sau đỡ thân thể có chút cồng kềnh của Nhị phu nhân dậy
Ôi, phu nhân của ta người không sao chứ! Lý ma ma vừa giúp Nhị phu nhân phủi bụi đất trên người xuống vừa quan tâm nói.
Lúc này, Nhị phu nhân còn nghe được đám hạ nhân đang bàn tán.
Con mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Hạ: Cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi! Ngươi, ngươi cư nhiên lại dám tính kế ta! Ta, ta không tha cho ngươi ! Nói xong liền vùng vằng thoát khỏi tay của Lý ma ma, hướng phía người của Hoàng Hắc Hạ túm lấy!
Tiểu thư, cẩn thận! Nhược Thư thấy Hoàng Bắc Hạ đang gặp nguy hiểm, nên lập tức xông lên nghĩ sẽ ngăn cản thay Hoàng Bắc Hạ
Thế nhưng!
Hoàng Bắc Hạ chỉ dùng một tay liền có thể bóp lấy cổ của Nhị phu nhân, ánh mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng
Thần sắc của nàng lúc này là sự bình tĩnh, càng làm cho con người ta phải sợ hãi! Nhị phu nhân bị bóp cổ, theo bản năng liền vung tay bắt lấy Hoàng Bắc Hạ
Thế nhưng khoảng cách mà Hoàng Bắc Hạ bóp cổ Nhị phu nhân quá khéo léo, khoảng cách chênh lệch xa như vậy, thì không thể nào đụng tới Hoàng Bắc Hạ dù chỉ là một cọng lông tơ!
Phu nhân! Bọn người Lý ma ma gặp phải tình cảnh này, lập tức bị dọa không nhẹ.
Bọn họ thậm chí không nhìn thấy lúc Hoàng Bắc Hạ đưa tay xuất thủ
Muốn tiến đến cứu Nhị phu nhân, lại nghe Hoàng Bắc Hạ lạnh lùng nói: Muốn bà ta chết thì cứ đến đây!
(Truyện được trans + edit bởi Tiểu Phong)
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không ai dám động đậy!
Chỉ là Nhược Thư hiện tại không thể tin vào mắt của chính mình!
Đây! Là tiểu thư của nàng sao?
Cũng quá đẹp đi!
Nhưng làm thế này với Nhị phu nhân, vạn nhất bị Nhị phu nhân trả thù thì xử lý thế nào đây!
Ngươi, ngươi, tiện nhân! Nhị phu nhân bị bóp cổ, hô hấp có chút khó mà, mặt lập tức đỏ bừng, điều mà khiến bà ta phẫn nộ nhất chính là tiện nhân Hoàng Bắc Hạ này lại dám ra tay với bà!
Tiện nhân này từ lúc nào trở nên lợi hại như thế!
Nói lại lần nữa.
Hoàng Bắc Hạ vẫn bất động thanh sắc như cũ nhìn Nhị phu nhân, đôi mắt màu đen nhánh lẳng lặng nhìn Nhị Phu Nhân, lực trên tay tăng thêm sức bóp, cho đến khi nhìn thấy trên cổ bà ta nổi gân xanh.
Nhị phu nhân lúc này cực kỳ sợ hãi, Ô ô........., bà lúc này muốn nói chuyện nhưng không thể nói nổi, chỉ có thể dùng cuống họng khẽ phát ra một âm thanh yếu ớt
Nói xong chưa? Hoàng Bắc Hạ híp mắt, toàn thân tản mát ra loại khí tức nguy hiểm
Lúc này trong mắt Nhị phu nhân tràn đầy sợ hãi, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm giác một giây sau có thể tắt thở.
Nghe được Hoàng Bắc Hạ nói một tiếng , liền ra sức gật đầu.
Hoàng Bắc Hạ thấy vậy cũng không nói gì thêm, nắm tay nhẹ nhàng buông lỏng.
Nàng bất quá chỉ là muốn giáo huấn bà lão này một chút thôi!
Nhị phu nhân chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Phu nhân! Bọn người Lý ma ma thấy thế, nhao nhao tiến lên đỡ Nhị phu nhân dậy.
Mà lúc này, trong mắt Nhị phu nhân nhìn chòng chọc vào Hoàng Bắc Hạ, muốn động cũng không dám động.
Không thể không nói, vừa rồi bà thật sự bị hù dọa.
Thiếu chút nữa, bà có khả năng sẽ không sống được!
Người ta nói một người sắp chết trước mắt, sẽ thấy được bóng ma.
Ánh mắt Hoàng Bắc Hạ vừa mới nhìn bà, bà vĩnh viễn không thể quên được.
Nó giống như ánh mắt của ma quỷ từ địa ngục leo lên, chỉ cần một cái liếc mắt thôi là có thể khiến bà im lặng!
Ngươi, ngươi, ngươi chờ đó cho ta!Nhị phu nhân có chút run rẩy chỉ vào Hoàng Bắc Hạ nói, trong nội tâm bà vẫn bị tình huống vừa rồi doạ sợ, cho nên bây giờ nói chuyện với Hoàng Bắc Hạ còn có chút sợ hãi.
Nhưng ngại do có nhiều người ở đó nên chỉ có thể kiềm nén
Được, ta chờ.
Chỉ là, hi vọng đừng để ta phải nghe những ngôn từ mà ta không thích nghe, nếu không, ta có thể sẽ khống chế không nổi mình đâu.
Hoàng Bắc Hạ từng câu từng chữ nói, sau khi nói xong câu cuối cùng còn không quên nghịch ngợm trừng mắt nhìn Nhị phu nhân một cái.
Điên, điên, đồ điên a! Nhị phu nhân bị Hoàng Bắc Hạ náo một trận như thế, cả người khụy xuống, vừa chạy vừa chửi.
Những hạ nhân kia cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Hoàng Bắc Hạ, rồi mới chạy theo ra ngoài.
Thẳng cho đến khi tất cả đều mất hút sau cánh cổng viện, Hoàng Bắc Hạ mới thu hồi nét cười ở khóe miệng.
Trong lòng hừ lạnh nói, cùng ta đấu? Lão nương có thể tùy tiện nghĩ ra một kế sách nho nhỏ liền có thể chỉnh chết ngươi!
Hoàng Bắc Hạ sở dĩ có thể trở thành vương bài đặc công cũng không phải là không có nguyên do, ít nhất, những thứ nàng muốn học đều có thể học được, mà học đạt đến cấp bậc đại sư cũng không thành vấn đề
Nhược Thư nhìn bọn người chạy theo sau Nhị phu nhân, rồi vội vàng đóng cửa lại, nàng lo lắng cho Hoàng Bắc Hạ nói: Tiểu thư, người làm vậy không hay đâu.
Nhị phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua chúng ta! Nhược Thư thấy được ánh mắt ác độc của Nhị Phu Nhân trước khi rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng
Yên tâm đi, trong hai ngày tới bà ta không dám đến đâu .Tối thiểu cũng phải đến hai ngày bà ta mới có thể ổn định lại tâm lý!
Thế nhưng mà........!Nhược Thư vẫn là không yên lòng.
Không có nhưng mà cái gì hết!Hoàng Bắc Hạ đột nhiên cắt ngang câu nói của Nhược Thư, mỗi chữ mỗi câu chăm chú nhìn Nhược Thư nói: Em phải nhớ kỹ, càng nhường nhịn người khác, thì họ sẽ được thể làm tới, cho đến khi hoàn toàn chỉnh chết em! Đã tới mức này, ta tại sao còn phải giả bộ nhường nhịn?
Nàng có thể học được mọi thứ, nhưng điều duy nhất mà nàng không thể học được chính là tha thứ cho nhưng kẻ như thế này!
Vì bọn họ là kẻ thù, mà đã là kẻ thù thì không cần tốn sức giả bộ thân thiện!
Lãng phí thời gian!
Trên đạo lý, nàng không phải không hiểu, chỉ là nàng cũng có thể lựa chọn không để bản thân bị oan.
Lại nói, đối với Nhị phu nhân, bà lão này nàng có biện pháp đối phó, tại sao phải bận tâm nhiều làm gì!
Có thể làm cho tai mình nghỉ ngơi hai ngày, cớ sao lại không làm?
Có lẽ là còn chưa kịp thích ứng bộ dạng này của Hoàng Bắc Hạ, Nhược Thư chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Bắc Hạ mà không nói được lời nào
Nhưng sự thật là, Hoàng Bắc Hạ nói không sai.
Mặc dù nàng biết tiểu thư đã thay đổi, nhưng không ngờ lại thay đổi lớn đến mức này!
Giống như ........!người trước mặt này căn bản không phải tiểu thư của nàng!
Nhưng mà, đây chính là tiểu thư mà!
Hình ảnh Nhị phu nhân vừa mới bị bóp cổ kia in vào trong đầu Nhược Thư, không cách nào quên được
Thần sắc mà nàng nhìn thấy của tiểu thư lúc ấy, nàng không xác định được rằng tiểu thư có phải thật sự sẽ bóp chết Nhị phu nhân hay không.
Nàng không biết tiểu thư thay đổi như thế này có tốt hay là không.
Hoàng Bắc Hạ biết là mình thay đổi quá lớn, Nhược Thư có thể nhất thời không tiếp nhận được.
Nhược Thư, em có phải hay không cảm thấy ta rất xấu (xa)?Hoàng Bắc Hạ ngữ khí mềm mại nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...