Ly Thanh tỷ tỷ, người không nên trách tỷ tỷ, là ta không tốt.
Hoàng Liên Sở có chút áy náy nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hoàng Bắc Hạ, giống như đang nói nàng không phải cố ý.
Ngươi cần gì phải xin lỗi, loại người này chính là không biết tốt xấu! Còn có mặt mũi đi trách người khác !Cố Vân Hề không nhịn được nói.
Quả nhiên, muội muội nào thì tỷ tỷ nấy! Bách Lý Yên nhìn không được bộ dạng giả đáng thương của Hoàng Liên Sở! Mà nghe nói nữ nhân này hôm nay ngồi xe của Tứ hoàng tử trở về, ngẫm lại trong lòng liền bùng lên một cơn lửa giận
Ngươi! Hoàng Liên Sở sao lại không nghe ra Bách Lý Yên có ý châm chọc nàng ta, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ là ngại là ở đây có nhiều người nên không phát tác thôi.
Ở đây cô nương nào mà không biết Hoàng Liên Sở và Bách Lý Yên có ân oán, thế nên cũng không ai dám xen vào.
Bách Lý Yên thấy Hoàng Liên Sở tức giận mà không dám nói gì, cảm giác chiếm thế thượng phong, thắng lợi nghênh ngang rời đi!
Được rồi, ngươi chớ có so đo cùng Bách Lý Yên, nàng ta là như thế đấy Sau khi Bách Lý Yên đi về, Liễu Ly Thanh mới an ủi Hoàng Liên Sở nói.
Dạ, Ly Thanh tỷ tỷ, ta biết rồi.
Nói xong, lại không cam lòng nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Hạ không có chút ảnh hưởng nào nói: Tỷ tỷ không lên tiếng hẳn là còn đang tức giận sao?
Liễu Ly Thanh từ trước đến nay cảm thấy mình là người trượng nghĩa, Hoàng Liên Sở lại là bằng hữu của nàng, thấy bằng hữu của mình bị khi dễ như vậy, lập tức lại nghĩ lời chỉ trích Hoàng Bắc Hạ.
Chỉ là lần này Hoàng Bắc Hạ mở miệng nhanh hơn nàng ta.
Muội muội luôn miệng nói tỷ tỷ tức giận, không biết là ta có chỗ nào khiến ngươi hiểu nhầm như vậy nha.
Nếu như muội muội cảm thấy ta nhất định phải tức giận thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua, vậy thì ta nên làm theo ý nguyện của muội muội chút nhỉ?
Tỷ tỷ, ta!.
.
Hoàng Liên Sở trong lúc nhất không nghĩ được câu nào để nói, chỉ chăm chú nắm chiếc khăn thêu trong tay.
Người như ngươi sao lại có thể quá phận như thế! Nếu như cảm thấy Tứ hoàng tử không đợi ngươi là sai, vậy liền đi tìm Tứ hoàng tử đi, ở đây phát điên cái gì.
Liễu Ly Thanh tức giận nói.
Hoàng Bắc Hạ nhíu mi tâm, cô nương này có phải lúc sinh ra quên mang theo óc không, ông nói gà bà nói vịt, gây sự vớ vẩn!
Liễu cô nương ăn nói kiểu gì vậy, muội muội của ta cùng vị hôn phu của tỷ tỷ ngồi chung một chiếc xe ngựa như thế là không quá phận? Người tỷ tỷ như ta đây có cần phải rộng lượng hơn, tiến lên chúc phúc một phen mới được coi là tỷ tỷ tốt hay không?Hoàng Bắc Hạ khí tức hơi biến đổi, chậm rãi nói.
Cái này!.
.
Liễu Ly Thanh hoàn toàn không nghĩ Hoàng Bắc Hạ sẽ nói những lời này, trong lúc nhất thời nghẹn cứng cả họng.
Đúng vậy a, chuyện Tứ hoàng tử cùng Hoàng Bắc Hạ có hôn ước mọi người đều biết, Hoàng Liên Sở không thể không biết nha, thế nhưng nàng thân là muội muội không chỉ không né tránh để giảm bớt hiềm nghi, mà ngược lại còn cố ý đi cùng Tứ hoàng tử, cái này có chút không nói được.
Hoàng Liên Sở sắc mặt biến đổi, nhìn về phía chung quanh mọi người bắt đầu chỉ trỏ, trong mắt ngoan lệ chợt lóe lên.
Muội muội biết tỷ tỷ nhất định là tức giận, chỉ là mệnh lệnh của Tứ hoàng tử, muội muội không dám chống lại a, vạn nhất nếu như Tứ hoàng tử giận chó đánh mèo, Tứ hoàng tử sẽ trách tội xuống, lúc đó tỷ tỷ khó tránh khỏi buồn lòng a.
Ngụ ý chính là, nàng ta cùng Tứ hoàng tử đi cùng nhau là do mệnh lệnh của Tứ hoàng tử, lại càng vì lo nghĩ cho an nguy của tỷ tỷ nàng.
Hiện tại ngược lại là Hoàng Bắc Hạ, đổ tội, lòng hảo tâm mà xem như lòng lang dạ thú.
Đôi mắt Hoàng Bắc Hạ giật giật, xem ra muội muội này của nàng cũng không ngốc, dăm ba câu lại đem nước bẩn giội trở về người nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...