" Hóa ra là vì vị Giang tiểu thư kia a!"
" Tiểu thái giám này cũng là tai bay vạ gió!"
" Cũng không phải là... "
Vừa nghe lời này, Hoa Ngu chẳng cần nói gì, người ngoài cũng đều hiểu được.
Không ngờ đến chuyện này, lại là vì Giang Tố Vân!
Trong kinh ai chả biết ngày nào Lương Nguy Chi cũng chạy theo sau Giang Tố Vân.
" Hừ!" Cách đài không xa, có mấy người đang đứng.
Cầm đầu là một người toàn thân quý khí, lại thêm tuấn mỹ vô song, vốn dĩ là cực gây chú ý, nhưng vì chuyện bên kia, mà không ai nhìn đến bên này.
" Tiểu Hoa tử này cũng thật thông minh." Dung Triệt cảm khái một câu, "Liền một lúc đắc tội với cả Giang Tố Vân và Lương Nguy Chi, thú vị!"
Thấy người bên cạnh không nói lời nào, hắn sờ sờ cằm, vẻ mặt hứng thú nói:
" Này, Ngọc Hằng, ngươi nói xem, tiểu Hoa tử cùng tên ngốc Lương Nguy Chi kia đánh nhau, ai sẽ thắng a?"
Biểu cảm Bạch Ngọc Hằng nhàn nhạt, nghe vậy liếc hắn một cái, không mở miệng.
Dung Triệt đã quen với bộ dạng lãnh đạm của hắn, cũng không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời. Hắn chính là đã hưng phấn đến cuống cuồng, tự lẩm bẩm thôi.
" Hoa Ngu." Nào ngờ, hắn vừa mới quay đầu đi, đã nghe được hai chữ lạnh nhạt.
Dung Triệt ngoảnh lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Mà bên kia, Hoa Ngu muốn đùa giỡn với Lương Nguy Chi, đã định ra quy tắc.
" Vậy là tính rồi a, ai rớt xuống đài trước, là người đó thua!" Hoa Ngu cười hì hì nhìn hắn.
" Rắc rắc!" Lương Nguy Chi lại bẻ cổ tay một chút, vẻ mặt hăng hái.
" Được! Chỉ là trước khi ngã xuống đài, ngươi để lão tử đánh đã tay đã!" Dứt lời, tay nắm thành quyền, không chút do dự đánh tới Hoa Ngu.
Động tác hắn thật mãnh liệt, uy lực mười phần.
Người phía dưới nhìn thôi cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tiểu thái giám kia thật đáng thương, ăn một quyền này, chỉ sợ cả mặt cũng bị hủy!
Ai dè, cũng không biết Hoa Ngu làm cái gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, chui qua đám thuộc hạ của Lương Nguy Chi.
" Soạt-- " Lương Nguy Chi bổ nhào về phía trước, không khỏi lảo đảo hai bước.
" Nha, Lương công tử sao lại không cẩn thận vậy a?" Thanh âm của Hoa Ngu trầm thấp truyền từ phía sau lưng hắn.
Còn mang theo một chút ý tứ khiêu khích.
Lương Nguy Chi lập tức nổi giận.
" Lão tử đánh chết ngươi!" Hắn xoay người, tung một cú đá.
Đúng lúc Hoa Ngu lại lui từng bước, tránh được chân hắn.
" Ha, Lương công tử, ngươi không được đâu a!" Nàng cợt nhả nhìn Lương Nguy Chi, còn lắc lắc đầu.
" Đi tìm chết!" Lương Nguy Chi hoàn toàn bị nàng chọc tức, giống như tên mù phát giận, điên cuồng hướng Hoa Ngu đánh tới.
Nhưng mà dù hắn có đánh như thế nào, Hoa Ngu vẫn như cũ tránh được chiêu của hắn.
Thật giống như hiểu rõ tất cả động tác của hắn.
" Lương công tử, đến, ta ở ngay bên cạnh."
" Ở phía sau ngươi."
" Nha! Không phải bên này!"
Khiến cho Lương Nguy Chi tức giận đến nhường này, trước giờ chỉ có Hoa Ngu!
Tránh đi tránh lại không nói, còn không ngừng trào phúng hắn, cứ mở miệng là sẽ không yên tĩnh.
Nói đến mức hắn máu dồn lên não, không còn chút lý trí!
" Ha! Ngươi cũng đừng nói là ta khi dễ ngươi, qua đây nhìn một cái." Hoa Ngu nói xong thì đã lui đến bên cạnh đài, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
" Ta còn chưa có xuất thủ đâu!"
Lương Nguy Chi nhìn kỹ, quả thực tay nàng vẫn luôn giấu ở sau lưng, không có bỏ ra!
Hắn đã giận lại càng giận hơn!
Update: 25/9/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...