Chu Lăng Thần rũ mắt xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn người nào đó.
" Hì hì." Hoa Ngu cười đến vô cùng nịnh nọt với hắn.
Mà bên kia, nguyên bản Chu Duệ mới có bảy phần tức, bị Hoa Ngu náo loạn như vậy, trực tiếp đốt thành mười phần.
Đúng là không quan tâm bản thân sẽ phá yến hội, cầm kiếm chém tới.
Chu Lăng Thần lạnh mắt, nói:
" Lưu Hành!"
" Vâng!" Lúc này Lưu Hành tiến lên, dùng chuôi kiếm chặn lại thế công của Chu Duệ.
" Đang!" Chu Duệ mặc dù học võ, nhưng cũng không thể so được với cao thủ như Lưu Hành, thân kiếm va chạm vào chuôi kiếm của Lưu Hành, còn bị đẩy lùi vài bước.
" Tam đệ!" Chu Duệ cả mặt đều đen. " Ngươi đây là có ý gì?"
" Hoàng huynh." Chu Lăng Thần giương mắt nhìn hắn, tựa hồ không cảm nhận được hắn đang tức giận, vẫn nở nụ cười. " Nô tài này bị hoàng đệ chiều quá thành hư, mong hoàng huynh thứ lỗi."
Lời này nói ra, hơn nữa nhìn hắn như vậy, không hề có ý tứ giao Hoa Ngu ra.
" Cẩu nô tài." Không đợi Chu Duệ trả lời, Chu Lăng Thần đã nhíu mày, nói:
" Còn ở nơi này làm chướng mắt? Đi ra ngoài!"
Mọi người:...
Ý bảo vệ cũng không cần rõ ràng vậy!
" Vâng! Nô tài lập tức cút!" Hoa Ngu nhanh chóng đáp ứng, không đợi mọi người hoàn hồn, nhấc chân chạy ra ngoài.
Chỉ là khi nàng chạy qua Giang Tố Vân thì dừng lại một chút, chớp mắt, nở nụ cười, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Giang Tố Vân giật mình, đến khi khôi phục tinh thần, Hoa Ngu đã biến mất.
" Hoàng đệ quản giáo không nghiêm, hoàng huynh xin bớt giận." Bên tai chỉ còn tiếng nói của Chu Lăng Thần.
Trong lòng Chu Duệ muốn phát hỏa, nhưng hôm nay hắn tổ chức thiết yến là vì muốn lôi kéo Chu Lăng Thần, vì một nô tài mà đắc tội Chu Lăng Thần, thực sự là không đáng.
Hắn cố nén tức giận, cùng Chu Lăng Thần uống rượu, việc này cứ như vậy bỏ qua.
.........
Hoa Ngu đại khái đúng là vừa mới làm càn xong, sau khi làm sai, còn hiên ngang đi lại trong sảnh.
Khiến mấy hạ nhân trong phủ Đại hoàng tử nhìn nàng đều không nói lên lời.
Thậm chí nàng còn không phát hiện.
Đi ra ngoài, canh giờ còn sớm, nàng cau cái mũi, sớm biết vậy nhẫn Giang Tố Vân một chút, giờ bị Chu Lăng Thần đuổi ra ngoài.
Thực nhàm chán!
" Ba!" Ngay khi Hoa Ngu còn đang buồn tẻ vô vị, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.
Nàng nhíu mày, nhìn lên, chống lại đôi mắt tràn đầy tức giận của Chu Mặc Ngân.
" Tứ hoàng tử điện hạ! Ngươi không thể làm loạn!" Theo sau hắn còn có một cái đuôi, đều là hạ nhân của phủ Đại hoàng tử.
Hoa Ngu kinh ngạc, Chu Mặc Ngân điên rồi sao, Chu Duệ không mời hắn, hắn lại xông vào?
" Đi theo ta!" Đang nghĩ ngợi, đã thấy người trước mặt sắc mặt lạnh như băng, túm nàng rời đi.
" Cút ngay!" Chu Mặc Ngân quay lại, rít gào mấy hạ nhân.
Mấy người kia thấy hắn không vào trong sảnh, chỉ lôi kéo một nô tài đi, do dự có nên ngăn hắn hay không.
Bọn họ muốn nói gì đó cho thỏa đáng, Chu Mặc Ngân đã mạnh mẽ túm Hoa Ngu đi.
" Tứ hoàng tử!" Xung quanh đều là hạ nhân của phủ Đại hoàng tử, Lưu Hành lại không có ở đây, Hoa Ngu thật có cảm giác kêu trời không thấu, dù nàng có giãy dụa ra sao, cũng không thoát được Chu Mặc Ngân.
Chỉ có thể để hắn lôi đi.
" Nô tài là thái giám! Ngài định làm gì nô tài? Không tốt đâu a?!" Nhìn Chu Mặc Ngân không quan tâm tình thế, Hoa Ngu nhíu mày thật chặt, há mồm bịa chuyện.
Update: 20/9/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...