" Chặt tay?" Không đợi Mạc Thanh Ninh động thủ, Hoa Ngu đã tiến lên phía trước.
Nàng cười cười, trong mắt tràn đầy miệt thị.
" Tay của nô tài, sợ là không đến lượt quận chúa đi?"
Mạc Tử Huân vốn định ngăn Mạc Thanh Ninh lại, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, đã thấy ánh mắt coi thường của Hoa Ngu.
Hắn ngây người trong chốc lát, một tên thái giám, dám nhìn Mạc Thanh Ninh như vậy?
" Ngươi nói cái gì?!" Mạc Thanh Ninh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì nổi giận.
" Nô tài nghĩ, quận chúa hẳn là nghe rõ rồi chứ!" Hoa Ngu cười càng tươi, trên mặt càng lạnh giá. " Nếu chưa nghe rõ, thì quận chúa có thể hỏi người khác, lắm chuyện là như thế nào!"
" Ngươi... " Mạc Thanh Ninh hít thở không thông, thậm chí còn bất chấp hình tượng sẵn sàng xông lên trước mặt Hoa Ngu.
Hoa Ngu lùi về phía sau từng bước, đứng sau Chu Lăng Thần.
" Quận chúa." Tay Mạc Thanh Ninh còn chưa kịp giơ lên, thì đã nghe thấy một thanh âm lãnh đạm, nàng ta cứng đờ người, thấy được đôi mắt không chút cảm xúc của Chu Lăng Thần.
" Hắn là nô tài của bổn vương, có dạy dỗ, cũng là việc của bổn vương."
" Thần ca ca!" Mạc Thanh Ninh không thể tin được nhìn hắn, hắn đây là đang nói, nàng nhiều chuyện sao?
" Thế tử cùng quận chúa đi vấn an phụ hoàng đi? Phụ hoàng mới uống thuốc, đang ngủ." Chu Lăng Thần ngay cả liếc cũng không thèm liếc nàng ta một cái, mắt vẫn nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh nhạt.
" Thần ca ca, nô tài này không hiểu quy củ... " Mạc Thanh Ninh còn muốn nói gì, đã bị Mạc Tử Huân bên cạnh kéo lại.
" Nếu Hoàng thượng đã ngủ, vậy Tử Huân cùng Thanh Ninh cáo lui trước." Mạc Tử Huân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, chỉ là vẫn không dấu vết đánh giá Hoa Ngu một chút.
Tiểu thái giám này, có tài cán gì mà được Chu Lăng Thần giữ lại bên người?
Chu Lăng Thần hơi vuốt cằm, nói:
" Đi thôi."
Lời này là nói cho Lưu Hành và Hoa Ngu.
" Ca ca! Huynh kéo muội làm gì, hôm nay muội nhất định phải lột da tên cẩu nô tài kia!" Mạc Thanh Ninh bị Mạc Tử Huân kéo sang một bên, thở có chút hổn hển.
" Được rồi!" Mạc Tử Huân nhíu mày liếc nàng ta một cái, thấy nàng nhìn không chớp mắt, không cam lòng giậm giậm chân, vẻ mặt phẫn hận.
" Ha." Hoa Ngu bụm miệng, hừ lạnh một tiếng, xoay người hộ tống Chu Lăng Thần rời đi.
" Cẩu nô tài nhà ngươi dám dùng thái độ đó với ta?!" Mạc Thanh Ninh không thể tin được, muốn phát điên.
Mạc Tử Huân vẫn đứng đó, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
.........
Một đường im lặng, Lưu Hành đẩy Chu Lăng Thần, Hoa Ngu đứng ở một bên.
" Ngươi cũng thật lợi hại, vậy mà nói người ta lắm chuyện." Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Hoa Ngu.
Hoa Ngu run sợ chớp mắt một cái, rồi mới hiểu ý tứ trong lời của hắn.
" Vậy, lần sau nô tài gặp quận chúa, phải khách khí một chút?" Hoa Ngu hỏi.
" Không cần." Chu Lăng Thần nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười. " Ngươi là nô tài của bổn vương, dù ương ngạnh nữa, cũng là bổn vương dung túng ngươi!"
Lưu Hành đang đẩy xe lăn, nghe câu này tay không khỏi run lên một chút.
Ánh mắt Hoa Ngu sáng ngời, cười hì hì nhìn hắn, nói:
" Vương gia, vậy lần sau nô tài trực tiếp mắng 'chó lấy người xấu' được không?"
Chu Lăng Thần thấy nàng không chút sợ hãi, cười còn lớn hơn nữa:
" Mắng! Ngươi muốn mắng thế nào, thì cứ việc mắng!"
" Nô tài tạ ơn Vương gia!" Hoa Ngu vừa nghe lời này, lập tức tạ ơn.
Lưu Hành bên cạnh choáng váng!
Hắn là ai? Đây là đâu? Chủ tử hắn vẫn bình thường chứ? Cái gì thế này?! (nguyên văn nội tâm gào thét của Hành ca:))))
Update: 6/9/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...