" Khi đó cùng hắn nổi lên xung đột, nhưng Thải Y cũng nhớ hắn là người của Ung Thân vương, rốt cuộc vẫn là không có làm cái gì, không nghĩ tới hắn lại mang người đuổi theo... " Dương Thải Y nói đến chỗ này, trên mặt có chút đau đớn.
" Đánh Thải Y thành cái dạng này!"
" Làm càn!" Ả vừa dứt lời, Đức phi lập tức nổi giận, đem ly rượu trong tay đập vỡ!
" Cẩu nô tài nhà ngươi có phải ăn gan hùm mật gấu rồi không? Dám làm như vậy với Thải Y!"
Ánh mắt Hoa Ngu rơi xuống ly rượu vỡ kia, mặt vô biểu tình, mặc kệ Dương Thải Y kia khóc lóc kể lể, tựa hồ không định tham gia cãi cọ.
Chu Mặc Ngân híp mắt nhìn nàng, nàng an tĩnh lại như vậy, đích thực là Hoa Ngu mà hắn biết.
Hôm nay tuy là gia yến hoàng gia, nhưng ban ngày Hoa Ngu cũng đã gặp qua Bạch Ngọc Hằng và Dung Triệt.
Hai người bọn hắn đều là người bồi đọc hoàng tử, từ nhỏ đã cùng nhóm hoàng tử có quan hệ, cho nên xuất hiện ở đây cũng là chuyện thường.
Chính là lúc hai người nhìn thấy Hoa Ngu quỳ, trên mặt đều có chút cổ quái.
" Người đâu, mau đem tên nô tài to gan lớn mật này bắt ra ngoài, chém đầu hắn!" Bộ dạng bình tĩnh kia của Hoa Ngu, thực khiến cho thần sắc của Đức phi có chút buồn cười.
Càng như vậy, Đức phi lại càng sinh khí, hơn nữa còn động sát tâm!
" Oan uổng a!" Ai ngờ nàng vừa nói ra lời này, Hoa Ngu lập tức dập đầu, bắt đầu la to.
Mọi người:...
Tên thái giám này tính làm gì? Phản ứng chậm chạp thế là thế nào?
Chu Lăng Thần thấy nàng bắt đầu oang oang, không khỏi nhếch miệng một cái. Tiểu lừa đảo.
"Hoàng Thượng! Nô tài oan uổng a! Nô tài không muốn hàm oan mà chết, chết không nhắm mắt a Hoàng thượng!"
Khóe môi Dung Triệt giật giật, vẫn là cái kiểu này, la ó cái gì?
" Ngươi oan uổng cái gì?" Thuận An đế bị bệnh từ lâu, lên triều đáp lại cũng cực ít, hiện giờ bị Hoa Ngu gào thét, chỉ đành đáp lại nàng.
Tuy rằng ngữ khí rất không kiên nhẫn, nhưng cũng đủ để kẻ khác chấn kinh rồi.
" Hoàng thượng, cẩu... " Dương Thải Y cũng nóng nảy. " Tiểu thái giám này không thành thật, ngài không thể bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa a!"
" Tốt lắm!" Thế này còn tốt hơn so với gào khóc, Hoàng hậu Nhu Liễu Nhu thấy đầu mình phát đau, tức giận nói:
"Đều câm miệng! Hoàng Thượng thân mình không tốt, các ngươi ồn ào cái cái gì? Còn có tên nô tài nhà ngươi, oan uổng? Tay ngươi không có? Cũng không mắng Dương cô nương không có gia giáo?"
Nguyên bản Hoàng hậu cũng không muốn quản việc này, nhưng Thuận An đế đã mở miệng, nàng cũng không thể cứ cho qua như vậy!
Hoa Ngu lập tức ngậm miệng, lại khôi phục bộ dáng không chút thay đổi ban đầu.
" Phốc!" Nhìn một phen biểu hiện của nàng, rất nhiều người nhịn không được cười ra tiếng.
" Hồi Hoàng hậu nương nương, tay nô tài có, không có giáo dưỡng cũng là nô tài mắng!" Nàng quỳ thẳng tắp, vẻ mặt không sợ hãi.
Tất cả mọi người đều có chút mơ hồ.
Nếu là hắn làm, hắn còn kêu oan uổng cái gì?
Ngay cả Dương Thải Y cũng bất chấp đang giả bộ đáng thương, lập tức quay lại nhìn nàng.
Đánh người là thật, nhưng việc mắng không có gia giáo là Dương Thải Y bịa đặt, hắn ngay cả việc này cũng thừa nhận?
" Trừ bỏ việc này, nô tài còn ở Bạch Ngọc các loạn một trận." Ngờ đâu Hoa Ngu bĩu môi, bồi thêm một câu.
Mọi người:...
Đây là hắn muốn được khen một câu hả?
Dương Thải Y nhìn nàng, tâm lập tức buông lỏng. Nàng còn tưởng tiện nhân này điên rồi. Cư nhiên dám đối với nàng như vậy!
Trước mắt xem ra, hắn như vậy, búng một cái cũng đủ đè chết hắn!
Update: 30/8/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...