Đối với những huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng mình trên chiến trường, Hoa Ngu không thể để họ bán mạng vô nghĩa được. Loại chuyện để người khác đi chịu chết, nàng không thể.
Thứ ba, quả thực Cố Nam An đáng chết, giết hắn, có lẽ có thể hả giận, nhưng đối với sự tình của Diệp gia lại không giúp ích được gì. Mấy cái gian nịnh hay thông đồng với địch phản quốc, đến nay Hoa Ngu vẫn chưa có chứng cứ.
Để Cố Nam An chết dễ dàng nhu vậy, thực sự là quá tiện nghi cho hắn.
Xuất phát từ đủ loại suy xét, tuy Hoa Ngu hận không thể xông lên cắt đứt yết hầu của Cố Nam An nhưng vẫn không làm ra chuyện gì. Cũng không phái người đi do thám tình hình của hắn.
Bởi vì nàng hiểu rõ, người Cố Nam An muốn nâng đỡ là Chu Duệ, trước mắt Chu Lăng Thần đã đăng cơ, người sốt ruột không phải là nàng, mà là Cố Nam An mới đúng.
Bất quá, kẻ vốn đã biến mất được một thời gian nay đùng một cái liền xuất hiện khiến nàng có chút phản ứng không kịp.
" Hoàng thượng? Định Quốc Công vừa mới tiến cung, muốn diện kiến người. " Tôn Chính ở bên ngoài không nghe thấy tiếng của Chu Lăng Thần, đành cẩn thận lên tiếng lần nữa.
Đôi mắt Chu Lăng Thần âm trầm, nhìn xuống làn da trắng nõn của Hoa Ngu, lạnh lùng nói:
" Không gặp! "
Hoa Ngu đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe những lời này mới giật mình như vừa tỉnh giấc.
Vừa rồi nàng còn suy nghĩ xem ai vừa cứu nàng, sau khi nghe được tên Cố Nam An, nàng chỉ cảm thấy châm chọc.
Mà vấn đề ở đây là Chu Lăng Thần ngày càng biến thái!
Đến cả quốc sự cũng không để ý hả!?
" Hoàng thượng! " Vì sự trong sạch đang ngập tràn nguy cơ phải biến mất, Hoa Ngu vội vàng lên tiếng: " Định Quốc Công rời kinh lâu như vậy, vừa trở về liền lập tức muốn gặp người, chỉ sợ thật sự có việc quan trọng! "
" Hắn có phải có việc thật hay không, trẫm không cần biết! " Chu Lăng Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó lạnh lẽo cười, " Ngươi muốn nhân cơ hội thoát thân? Nằm mơ đi! "
Hoa Ngu giật giật khóe môi.
Chu Lăng Thần cũng quá khủng bố đi!
Khó trách hắn có bao nhiêu nữ nhân thiên kiều yêu mị trong hậu cung mà vẫn còn thân đồng tử, hóa ra là thích thái giám!
Ngươi cũng thật biến thái!
" Hoàng thượng! Định Quốc Công còn đưa sứ thần Hán Giang đến cầu kiến! " Tôn Chính cũng nóng nảy, nếu là một mình Cố Nam An thì Hoàng thượng không gặp cũng chả sao, nhưng đằng này lại là sứ thần Hán Giang a!
Hán Giang và Túc Hạ mấy năm liên tục chiến loạn, hiện giờ không hiểu sao sứ thần lại cùng Cố Nam An tiến vào kinh thành, nghĩ kiểu gì cũng thấy kì quặc.
Chu Lăng Thần nghe vậy, mắt phượng hẹp dài xẹt qua một tia thâm ý, lành lạnh.
Lời Tôn Chính Hoa Ngu cũng nghe được, sắc mặt nàng hơi biến đổi.
Sứ thần Hán Giang?
Trước khi nàng "chết" còn cùng Hán Giang ác chiến mấy lần, mới có mấy tháng, tình hình chiến sự ở biên thùy còn chưa truyền đến, sứ thần Hán Giang đã chạy tới cửa!
" Xoạt! "
Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, sức nóng trên người đã biến mất, khí lạnh ùa vào, nam nhân nãy giờ đè lên người nàng cuối cùng cũng đứng lên.
Nhất thời, tâm tình Hoa Ngu phức tạp, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thôi kệ, dù sao trong sạch của nàng vẫn được bảo vệ!
" Vui vẻ như vậy? " Nhưng một hơi còn thở ra chưa hết, nam nhân kia đã cất tiếng nhẹ trào.
Mí mắt Hoa Ngu khẽ giật, cuống quít nhoài người dậy từ long sàng, đầu cũng không dám ngẩng nhìn Chu Lăng Thần, vội nói:
" Nô tài không dám! "
" Không dám? Trẫm không ngờ còn có chuyện mà ngươi không dám đấy! " Chu Lăng Thần cười như không cười mà liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên u quang.
" Nô tài oan uổng! "
Update: 4/6/2020
*le: tui quá mệt mỏi cái thời tiết này rồi QAQ một tuần học cả ngày, kể cũng chán. Mà manhua nó đến đâu rồi vậy??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...