Đôi môi đặt trên cổ Hoa Ngu bởi vì nàng né tránh mà còn gặm cắn thêm một ngụm. Giống như muốn cắn nuốt đối phương, ăn sạch vào trong bụng, xương cũng không còn!
" Nô tài, nô tài tuy không hoàn hảo, nhưng cũng là nam nhân bình thường, nô tài là thích nữ nhân a! " Hoa Ngu không thể so đo mà phản kháng lại hành động của Chu Lăng Thần, chỉ nghĩ muốn liều mạng thuyết phục hắn, mong hắn buông tha nàng!
Về phía Chu Lăng Thần, nàng vừa nói xong, quả nhiên sắc mặt hắn liền lạnh xuống. Kể cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên vô cùng nguy hiểm!
Hoa Ngu vừa mới quay đầu ra chỗ khác, tránh được môi hôn của hắn. Hiện giờ vẫn còn chút sợ, có ngoảnh lại cũng không dám nhìn hắn.
Này, này là sao đây?
Muốn nàng lựa chọn giữa mạng nhỏ và sự trong sạch hả?
Hoa Ngu cảm thấy đầu ngày càng đau.
" Thế nên ngươi mới có ý đồ với nữ nhân của trẫm? Ngươi thích ai? Thi Nhược Vân sao? " Vẻ mặt của Chu Lăng Thần vẫn âm lãnh, vừa nói, bàn tay to của hắn vừa vuốt ve cổ của Hoa Ngu.
Đông tác vô cùng thân mật, nhưng cũng... nguy hiểm!
Cổ của Hoa Ngu như bị đông đá, nàng có cảm giác, nếu hôm nay nàng chỉ cần nói trật một câu thôi, Chu Lăng Thần nhất định sẽ vặn gãy cổ nàng!
" Hoàng thượng hiểu nhầm rồi! Nô tài đối với Quý Phi nương nương tuyệt đối không có ý đồ đại nghịch bất đạo! " Nàng trấn định, cố bỏ qua bàn tay đang làm loạn ở trên cổ kia mà nói liền một câu.
" Phải không? " Chu Lăng Thần từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi huyền đồng kia phi thường quỷ dị.
" Trẫm còn đang định bảo, nếu ngươi thích như vậy, trẫm có thể để nàng ta đến bồi ngươi. " Hắn nhẹ nhàng mà cắn vành tai Hoa Ngu, thanh âm khàn khàn.
Hoa Ngu:...
Còn chuẩn bị cho nàng cơ!
Nàng còn sắp bị ăn sạch rồi!
Chẳng lẽ cầu xin hắn đừng dọa nàng sao?!
" Để nàng thỏa mãn ngươi, rồi trẫm ban chết cho nàng, sau đó để ngươi trở thành người của trẫm trước mặt nàng, ngươi thấy thế nào? " Hắn buông tha vành tai đáng thương của Hoa Ngu, ngón tay di nhẹ lên khuôn mặt âm ấm của nàng, khẽ cười.
Biến, biến thái!
Hoa Ngu không thể tin nổi, quá khủng bố!
Quý Phi chính là phi tần của hắn a!?
" Sao lại không noi, hay là, ngoại trừ Thi Nhược Vân, ở ngoài kia ngươi vẫn còn người trong lòng? " Chu Lăng Thần thản nhiên nhìn nàng. Tươi cười trên mặt vẫn còn đó, động tác không chút hàm hồ.
" Tiểu Hoa nhi, kiên nhẫn của trẫm có hạn. " Tuy không còn làm bừa, nhưng tay hắn vẫn thưởng thức tóc mái của nàng.
" Ngươi nên ngoan ngoãn đi, trước bị trẫm giáo huấn một lần rồi, lần tới chính là ăn luôn. "
Hoa Ngu run lên, có thể đừng dùng mấy từ ngữ khủng khiếp như thế được không!? Nàng không phải miếng thịt!
" Còn nói thích nữ nhân, trẫm không muốn nghe lại lần thứ hai, nếu ngươi dám sau lưng trẫm mà thích người ngoài, trẫm liền bắt người kia đến, chiếm đoạt ngươi ngay trước mặt nàng ta! "
Chu Lăng Thần còn trầm cười.
" À đúng rồi, trẫm nghe nói kinh thành có lưu truyền một loại dược vật, sau khi ăn có thể khiến người ta khóc lóc cầu muốn. Ngươi đã không nghe lời, vậy để trẫm cho ngươi nếm thử? "
¯_༼ •́ ͜ʖ •̀ ༽_/¯
Hoa Ngu:???
Nếm cái gì? Đó là cái gì!?
Chu Lăng Thần biến thái! Hạ lưu! Vô sỉ! Bệnh tâm thần!!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
" Vụng trộm mắng trẫm? Xem ra trẫm đối với ngươi vẫn quá tốt. " Chu Lăng Thần nheo mắt, đột nhiên cúi đầu, chặn môi nàng.
Update: 25/5/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...