Đại cung nữ bên cạnh Thi Nhược Vân vội vã chạy tới, nửa trách nửa khuyên, mang theo nàng rời đi.
Lưu Hành nhìn đoàn người kéo nhau đi, khẽ lắc đầu.
Thi Nhược Vân cái gì cũng tốt, tính tình cũng ôn nhu vô hại, chỉ tiếc lại quá ôn hòa.
" Đại nhân, về phía Hoàng thượng... " Tôn Chính đứng cạnh Lưu Hành vẫn còn đang khù khờ.
Hoàng thượng cứ như thế nổi giận đùng mà đi, bọn họ không đuổi theo sao?
" Hiện giờ Hoàng thượng không cao hứng, ngươi cũng đừng quản, lúc này mà xông lên còn không phải tìm chết sao? " Lưu Hành cũng coi như là người thấy rõ được tình hình.
" Vâng. " Tôn Chính đồng ý, điều này cũng đúng, khi Hoàng thượng mặt vô biểu tình hắn còn không dám tiến lên chứ đừng nói trước mắt người còn nổi giận đùng đùng như vậy.
" Hoa công công cũng thật là, rõ ràng biết đã phạm vào kiêng kị của Hoàng thượng mà lại còn đứng ra giúp Quý Phi nương nương, Hoàng thượng cao hứng được mới là lạ! "
Lưu Hành cũng hiểu được lý do Chu Lăng Thần tức giận.
Chỉ cần là chủ tử, nào ai có thể chịu đựng được người hầu hạ mình lại đi cấu kết với nữ nhân của mình đi?
" Được rồi, chúng ta cái gì cũng đừng quản. Ngươi ở ngoài điện chờ, nếu Hoàng thượng có phân phó gì thì cẩn thận nghe, không quan tâm tiểu tiết lung tung. "
" Vâng, đa tạ đại nhân. "
Lưu Hành nhìn về hướng Thần Tâm điện, hơi thở dài một hơi. Hoa Ngu sao... hắn thật sự không có biện pháp.
..........
Chu Lăng Thần nổi giận đùng đùng một đường kéo Hoa Ngu về Thần Tâm điện.
Hắn một chân đá cửa phòng, xoay người lại bạo nộ quát:
" Quỳ xuống! "
" Phịch! " Hắn vừa dứt lời, Hoa Ngu không chút do dự quỳ rụp xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ nịnh nọt lấy lòng, cười đến vô cùng sáng lạn với Chu Lăng Thần.
Chu Lăng Thần:...
Bộ dạng lừa đảo này quả thật khiến hắn giận quá hóa cười!
" Hoàng thượng, nô tài biết sai rồi, nô tài đáng chết, nô tài đúng là kẻ ngu xuẩn! " Không chỉ có thế, Hoa Ngu thấy sắc mặt đen ngòm của hắn liền giơ tay tát liên tiếp vào mặt mình.
Chẳng qua dùng chả có mấy sức, nhìn kiểu gì cũng giống như sờ sờ vào mặt...
Chu Lăng Thần thấy nàng như vậy, không hiểu sao bản thân lại bình tĩnh đi không ít.
Hắn từ trên cao mà nhìn Hoa Ngu, ánh mắt có chút quỷ dị.
Hoa Ngu thích Thi Nhược Vân kia như vậy, ngày thường ở trước mặt hắn vẫn luôn cẩn thận, thế mà lại vì Thi Nhược Vân mà phá lệ. "Hắn" thích nữ nhân, hay nói đúng ra là loại như Thi Nhược Vân.
Nhưng thế thì sao?
Chu Lăng Thần đột nhiên cong môi, vẻ mặt hiện lên nét quỷ quyệt như có như không.
Dù "hắn" có thích thì "thứ đó" cũng đã không còn, chỉ có thể nhìn mà không thể làm! Mà hắn, lúc này lại thừa sức ăn "hắn"! Ăn đến xương cốt đều không còn!
" Hoàng, Hoàng thượng... " Trong lòng Hoa Ngu có chút nôn nao, đặc biệt là ánh mắt kỳ lạ của Chu Lăng Thần khiến nàng có cảm giác như là đang bị sói dữ theo dõi.
A đúng, là ánh mắt của Đỉnh Phong khi nhìn chằm chằm vào thịt!
" Ngàn sai vạn sai đều là nô tài sai, Quý Phi nương nương vô tội, kỳ thật nàng chỉ muốn thân cận với Hoàng thượng hơn mà thôi, Hoàng thượng đâu nhất thiết phải... " Hoa Ngu vẫn cảm thấy, có một số việc nàng không thể liên lụy đến người vô tội như Thi Nhược Vân.
Vốn dĩ người chọc giận Chu Lăng Thần là nàng, Thi Nhược Vân chẳng qua là bị vạ lây mà thôi! Nếu nàng không nói rõ ràng thì người ta không phải sẽ chịu oan uổng hay sao!?
Nàng rất có nghĩa khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...