Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

" Hoàng thượng, ngài đây là định giết nô tài sao!? " Hoa Ngu nuốt nước miếng, cười nịnh nọt nhất có thể, nói:

" Nô tài là thái giám, cái gì mà thân hồn điên đảo chứ... "

Nói đùa à? Nếu cả kinh thành này vì một thái giám như nàng mà thần hồn điên đảo thì thật lớn chuyện rồi.

Chu Lăng Thần thâm sâu nhìn nàng, đột nhiên cười lạnh.

Hoa Ngu nhìn nụ cười của hắn, nàng chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại đi, càng ngày càng thấy không được tự nhiên.

Đã vậy còn không thể né tránh!

" Chạy trốn trẫm lâu như vậy, ra là xuất hiện ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt! " Chu Lăng Thần cười lạnh không thôi, bầu không khí trong xe ngựa ngày càng trở nên căng cứng.

Hoa Ngu thiếu chút nữa quỳ xuống lạy vị chủ tử này!

Cái gì mà "trêu hoa ghẹo nguyệt" ở đây vậy hả!?

" Ở trong mắt ngươi, không lẽ trẫm là hồng thủy mãnh thú sao? Trốn lâu như vậy, sợ trẫm ăn ngươi? " Nàng còn chưa biết trả lời thế nào thì Chu Lăng Thần lại tiếp tục tung ra một câu khác.


Đến rồi! Đề tài toi mạng đến rồi!

Hoa Ngu chả biết nên làm vẻ mặt thế nào nữa. Có trời mới biết, giờ đây nàng thực sự muốn chuồn đi, nhưng lý trí cho nàng hay rằng, nếu nàng chạy đi thật, rất có thể nàng sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!

" Hoàng thượng nói vậy là sao? Nô tài mấy ngày trước đúng thật là bị bệnh, e sợ sẽ lây truyền cho Hoàng thượng cho nên mới khai giả. "

Nàng suy nghĩ cẩn thận, cố gắng để bản thân vừa chân thành vừa có lực thuyết phục.

Ai dè, hơn nửa ngày rồi mà Chu Lăng Thần vẫn chưa nói thêm một câu.

Trong lòng Hoa Ngu có chút lo sợ, không khỏi liếc nhìn Chu Lăng Thần một chút. Chẳng qua vừa ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã kề sát mặt nàng.

" A! " Hoa Ngu bị hắn dọa đến hoảng sợ, cả người giật bắn lên, vừa lúc xe ngựa lại lắc lư nên đầu nàng lập tức va chạm vào thành xe.

" Ai! " Cú đâm không phải nhẹ, nàng ôm đầu kêu rên một tiếng, cả người nghiêng ngả ngã về phía trước.

Vừa lúc bị Chu Lăng Thần vây trong lòng.

Đập vào mắt Hoa Ngu đầu tiên chính là vạt áo của Chu Lăng Thần, nàng muốn lùi về sau, nhưng phía sau lại là vách xe.


Không còn đường lui rồi!

Tên biến thái thật...

Hoa Ngu chửi thầm trong lòng không thôi, đối với việc Chu Lăng Thần so sánh bản thân giống như hồng thủy mãnh thú càng thêm tán đồng.

" Hoàng, Hoàng thượng! " Chỗ trán bị đụng vẫn còn hơi đau, nhưng nàng mặc kệ, chỉ muốn hết sức mà đẩy Chu Lăng Thần ra.

" Trẫm làm ngươi sợ? " Đôi mắt đen huyền u trầm của Chu Lăng Thần nhìn chằm chằm nàng, hắn nhẹ giọng.

Nàng dùng chút sức, cố đẩy người đang chắn trước mình ra, nhưng hắn căn bản là bất di bất dịch.

Đẩy cả ngày chắc cũng chả ra nổi quá...

Trên người Chu Lăng Thần tỏa ra hơi ấm, tựa như bao phủ, che lấp toàn bộ Hoa Ngu.

Hoa Ngu nhíu nhíu mày, nàng chưa bao giờ cùng nam tử nào thân cận như vậy, dù trước đây ở bên cạnh Cố Nam An đến đụng còn chưa đụng chứ đừng nói là kề sát vào nhau thế này.

Nàng có phần không được tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt hiển lên hai rặng mây đỏ làm say lòng người.

" Không, không có. " Nàng cố cười trấn định, một lúc sau mới trả lời Chu Lăng Thần.

Bởi vì loại cảm giác không tự nhiên này mà Hoa Ngu không nhận ra, Chu Lăng Thần thoạt nhìn, cực kỳ nguy hiểm.

So với vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém. Rõ ràng hắn không còn phẫn nộ như trước, nhưng cỗ nguy hiểm vẫn toát ra toàn thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui