" Cầu hòa? " Chu Lăng Thần âm trầm, nghe được lời này thì cười lạnh một chút.
" Chẳng qua Hoa công công hình như không có ý muốn hòa giải. " Lương Húc thấy sắc mặt của Chu Lăng Thần không được tốt, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
Không cần Lương Húc phải nói, Chu Lăng Thần cũng thấy được, nhưng dù thế thì cỗ lửa giận trong lòng hắn vẫn không tiêu tan đi chút nào.
Vốn dĩ Hoa Ngu vì trốn hắn mà chuồn ra khỏi cung đã đủ để làm hắn bực mình, đã thế ra ngoài chưa được bao lâu thì đã chọc vào bao nhiêu người thế này.
Từ Bạch Ngọc Hằng đến Chu Mặc Ngân, một đám đối xử vô cùng khác biệt.
Sắc mặt Chu Lăng Thần đã lạnh lại càng lạnh, không đợi Lương Húc phản ứng đã đứng dậy ngay lập tức.
" Hoàng thượng? " Lương Húc không hiểu nhìn hắn, hôm nay bọn họ đến đây cũng không phải là vì Hoa Ngu, chuyện trước mắt còn chưa kịp làm, mà thế quái nào Chu Lăng Thần lại mang bộ dạng như đi bắt gian vậy!?
" Tình hình này, xem ra Chu Duệ và Chu Mặc Ngân không còn cơ hội hợp tác rồi. " Chu Lăng Thần cong môi, đôi huyền đồng thoạt nhìn rất nguy hiểm.
" Vâng. " Lương Húc nghe vậy, đáy mắt thâm sâu, cũng không phản bác.
Phán đoán của Chu Lăng Thần luôn luôn đúng, hắn đi theo Chu Lăng Thần lâu như vậy còn không rõ sao.
" Đi thôi. " Chu Lăng Thần nhẹ nhướng mày, cười như không cười nhìn người phía dưới.
" Tiểu Hoa nhi của trẫm, đúng là càng ngày càng không nghe lời. "
Lương Húc đứng cạnh hắn, đương nhiên nghe rõ ràng. Đầu tiên là đứng ngốc một chút, sau khi Chu Lăng Thần vừa đi thì hắn mới giật mình tỉnh lại.
Lời vừa rồi của Hoàng thượng, rốt cuộc là có ý gì? Hoa Ngu chẳng phải là thái giám hầu hạ bên cạnh người sao? Sao có thể nói ra ý ngữ ái muội như vậy với một thái giám? Hay là...
Không biết Lương Húc nghĩ đến cái gì, tuấn nhan lập tức trầm xuống.
Còn về phần Hoa Ngu, có vẻ nàng vẫn không phát giác được nguy hiểm đang tới gần.
Nàng đứng đó, khiêu khích hiện rõ trên mặt, tầm mắt vẫn dừng trên người Chu Mặc Ngân.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân ngày càng đen, bị nàng ném thẳng mặt mũi như vậy, trong lòng hắn cực kì không thoải mái. Thõng tay xuống, phất phất tay áo chính mình, hắn cười nhạo nhìn Hoa Ngu, nói:
" Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn đi lên tấu đàn? Ngươi có thể sao? "
Hoa Ngu không cho hắn thể diện, cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình!
"Nàng" ở bên người hắn hầu hạ lâu như vậy, người khác không biết là một chuyện, chẳng lẽ đến cả Chu Mặc Ngân hắn lại không biết?
Trước đây vì muốn tìm niềm vui, "nàng" không phải không học qua cầm nghệ.
Nhưng có một số thứ, không phải muốn là được, mà phải có thiên phú.
Mà "Hoa Ngu", hiển nhiên không phải là người có thiên phú. Học rất lâu rồi mà đàn không ra một làn điệu nào, càng đừng nói là hoàn chỉnh một phổ khúc!
Nàng đi lên đó, chính là tự làm bẽ mặt mình!
Trong lòng Chu Mặc Ngân càng khẳng định chắc chắn.
Nhưng hắn nào có biết, Hoa Ngu trước mặt hắn lúc này đây, không phải là "Hoa Ngu" mà hắn biết.
" Chuyện đó thì bị Sở vương điện hạ nói trúng rồi! " Hoa Ngu cười cười, toát lên vẻ phi thường tà tứ.
Chẳng chờ Chu Mặc Ngân đáp lại, nàng nhấc chân, lướt qua đám người, tiến đến chỗ Giang Tố Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...