Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

" Còn có a... " Hoa Ngu thu hồi sắc bén trong mắt, mỉm cười mà nhìn Bạch Ngọc Hằng, phảng phất ý tứ trào phúng.

" Bạch công tử đã để nô gia trở thành khách nhân tôn quý ở Bạch Ngọc các, trả lại tự tôn cho nô gia, vậy nên nô gia không thể không nói câu này! "

Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Ngọc Hằng yên lặng nhìn nàng.

Yêu dị động lòng người, mị hoặc muôn vẻ, lại mang theo khí thế bức người.

Người như vậy, quả thực giống như yêu nghiệt khiến người ta không thể rời mắt!

" Lần tuyển chọn "họa tiên tử" này cũng quá qua loa đi, thời gian thì càng ngày càng trôi đi, ánh mắt Bạch công tử cũng bị suy giảm theo năm tháng rồi? Cái dạng người này cũng làm họa tiên tử được sao? "

Hoa Ngu nhướng mày, vô cùng ẩn ý mà đánh mắt về phía Giang Tố Vân.

Vẻ mặt Giang Tố Vân vẫn còn cứng ngắc, vẫn đứng yên ở trước thanh huyền cầm đen như mực. Nàng đâu ngờ Hoa Ngu vẫn còn nhớ tới nàng. Sự tình hôm nay, vốn dĩ vì nàng nên mới ầm ĩ! Mọi chuyện nháo thành dạng này, nàng chỉ cần vờ như là người không liên quan là được.


Làm là một chuyện nhưng kết quả ra sao thì lại là một chuyện khác, Hoa Ngu không phải là người dễ đối phó, chỉ một câu liền chĩa mũi giáo về phía Giang Tố Vân.

Bạch Ngọc Hằng đối với câu hỏi này cũng không biết trả lời sao cho tốt, hắn chọn im lặng, không lên tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Giang Tố Vân thấy vậy cũng giận quá hóa cười.

Hôm nay vốn đang tốt lành, nàng tới tham gia tuyển chọn họa tiên tử chính là để tạo cho mình thanh danh tốt thôi, ai biết mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng này. Cây cầm này nàng dùng bao nhiêu lâu đâu có ai nói gì, đùng một cái Hoa Ngu lại có ý kiến.

" Gọi là tiên tử chẳng phải là tài mạo song toàn sao!? Phì! Bạch công tử thấy như thế nào thì gọi là tài hoa? Chẳng lẽ cứ biết đánh đàn là tài hoa sao? Nếu thật là vậy thì nữ tử cả kinh thành này đều có thể trở thành tiên tử để Bạch công tử họa rồi! "

Không khí có phần trầm xuống, nhưng Hoa Ngu lại giống như cố tình không cảm thấy. Càng nói càng quá đáng, thậm chí còn dìm hạ Giang Tố Vân đến mức thấp nhất.

Dù là Giang Tố Vân có tính nhẫn nại mạnh mẽ đến đâu cũng không nhịn được đen mặt.


" Lời của Hoa công công là có ý tứ gì? " Giang Tố Vân hít sâu một hơi, cắn răng nói sao cho ôn hòa hết mức có thể.

" A, Giang tiểu thư vẫn không hiểu lời của nô gia sao? " Hoa Ngu lại bất vi sở động, nghe nàng ta nói thì bày ra vẻ mặt hiểu rõ, trên mặt không chút tươi cười.

" Chẳng lẽ Giang tiểu thư không biết, chỉ cần am hiểu âm luật một chút thôi cũng có thể nghe ra thanh âm đàn tấu tự nhiên của Nguyệt Tâm? "

Nghe thì như là cấp thể diện cho Giang Tố Vân, nhưng thông minh chút thôi là hiểu, đây là một cái tát thẳng vào mặt nàng ta.

" Hoa công công nói quá lời rồi, cầm là cầm tốt, nhưng nếu tùy tiện đàn ra là có thể tấu lên tiên khúc thì chiêu bài của Bạch Ngọc các cũng coi như bị hủy. "

Tình hình càng lúc càng khó khăn, Chu Duệ ngồi bên cạnh sắp nhìn không nổi.

Bạch Ngọc Hằng cũng cảm thấy Hoa Ngu nói có phần quá đáng, nhíu mày một lúc, rốt cuộc vẫn chỉ ra chỗ sai của nàng.

Nói trắng ra thì Bạch Ngọc Hằng và Giang Tố Vân chả thân thiết gì với nhau cả, vấn đề là Hoa Ngu đã lôi cả Bạch Ngọc các của hắn vào. Nếu Bạch Ngọc Hằng vẫn đứng yên mà nghe được thì quả là bội phục hắn.

Update: 24/4/2020

*le: nhân dịp đạt 100 follow, mai tui sẽ bung lụa hết mức có thể luôn (つ≧▽≦)つ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui