Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
" Ngươi cứ ngồi như vậy?! " Sắc mặt Chu Mặc Ngân không được tốt cho lắm, đến cả ngữ khí cũng có phần khinh thường.
Chu Hành giật mình, nương theo ánh mắt của Chu Mặc Ngân mà nhìn xuống.
... Là cái tráp trước đó Hoa Ngu không nhận.
Ý tứ của Chu Mặc Ngân quá rõ ràng. Đây là bảo hắn mau mang tráp cho Hoa Ngu!
Chu Hành khẽ biến sắc. Một hòm ngân phiếu này là hơn phân nửa của cải của hắn, nếu có thể, hắn vẫn muốn giữ đồ lại. Nhưng xem ra, Chu Mặc Ngân không tính cho hắn cơ hội này!
Nghĩ thì đơn giản, tuy Hoa Ngu đáp ứng yêu cầu nhưng lại vì bị Chu Mặc Ngân uy hiếp mà đáp ứng, tính ra cũng không tốt đẹp gì. Để Chu Hành giao bạc, ít nhiều xem như là bồi thường.
" Như thế nào, luyến tiếc? " Thấy Chu Hành nãy giờ vẫn không nói gì, Chu Mặc Ngân cười lạnh, khinh thường.
Bạch Ngọc Hằng ở bên cạnh nhíu mày. Hắn cảm thấy thái độ của Chu Mặc Ngân đối với Hoa Ngu có phần không đúng. Bức bách Chu Hành, giống như là đang chống lưng cho Hoa Ngu. Hay là không muốn so đo hiềm khích trước đây, nối lại quan hệ với Hoa Ngu?
" Hạ quan không phải... đây! " Chu Hành cắn chặt răng. Tiền còn có thể kiếm lại, nhưng mất đi tín nhiệm của Chu Mặc Ngân thì hắn vô phương ngóc đầu dậy.
Vì nhi tử, chút bạc này tính là cái gì?!
Chu Hành dừng một chút rồi đứng lên, ôm theo cái tráp ngân phiếu. Hắn chạy như bay đuổi theo hướng Hoa Ngu rời đi.
Chu Mặc Ngân nhìn theo hắn, cong cong khóe môi.
......
" Hoa công công! " Hoa Ngu vừa mới đi tới cạnh xe ngựa thì nghe thấy có người gọi mình. Nàng dừng lại, xoay người.
Ra là Chu Hành đang ôm chặt cái tráp trong tay, bước chân vội vàng đuổi theo bên này.
Ánh mắt nàng hơi đổi, hơi cười nhìn hắn:
" Chu đại nhân còn có chuyện gì? "
Nhìn hắn cầm tráp chạy đến, kỳ thực Hoa Ngu cũng đoán được nguyên nhân. Biết rõ mà còn hỏi.
" Công công, đây là lễ vật bồi tội của hạ quan, vô luận thế nào ngài cũng nhận đi, nếu không, tâm hạ quan thực sự bất an. "
Đôi mắt Chu Hành dán chặt vào cái tráp, chỉnh lại vẻ mặt rồi dâng cái tráp lên.
Hoa Ngu hơi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói:
" Đại nhân, thế này thì không tốt lắm đi? "
Thái độ cự tuyệt của nàng khác hẳn so với trước đó. Chu Hành cắn chặt răng, không quan tâm mà nhét cái tráp vào tay Giang Hải bên cạnh nàng.
" Đây coi như là chút lòng thành của hạ quan, mong công công nhận cho! " Một đống ngân phiếu bắt người ta phải nhận, đây là lần đầu tiên Chu Hành làm vậy.
Giang Hải sửng sốt, theo bản năng mà cầm lấy đồ vật. Hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì lại nghe Hoa Ngu lãnh đạm nói:
" Nếu Chu đại nhân đã nói như vậy, nô gia cũng vô pháp chối từ. " Nàng nói đến đây, không hiểu sao lại cười tà.
" Vậy đa tạ Chu đại nhân. "
" Việc nên làm, việc nên làm! " Chu Hành nhất thời ù ù cạc cạc. Hắn không ngờ Hoa Ngu lại dễ dàng nhận đồ như vậy, trước đó Hoa Ngu còn cố chấp không nhận, hắn đang không biết phải làm sao a!
Xem ra, người này cũng không phải dầu muối không ăn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...