" Không nói chính là tôn trọng ngươi, ngươi nên hiểu đi. " Hắn nhăn mày, ngữ điệu trách cứ. Nhìn kiểu gì cũng không giống tiểu lang quân trẻ tuổi, trông giống mấy cái lão già cổ hủ hay đi giáo huấn người khác hơn đấy!
Hoa Ngu thu lại ý cười, nhìn hắn, nói:
" Quen biết lâu rồi, vậy mà Bạch công tử còn không rõ nô gia là hạng người nào sao? "
Lần đầu tiên Bạch Ngọc Hằng gặp phải loại người bộc bạch như vậy, nhất thời, hắn nhăn mày.
" Nếu nô gia thực sự có thể cùng một kẻ lúc nào cũng muốn nô gia vào chỗ chết, miệng còn một câu "tiện nô" hai câu "hoạn quan" xưng huynh gọi đệ, làm tri âm tri kỷ thì nô gia mới thật ghê tởm. "
Chỉ cần một câu, đủ để làm tất cả mọi người trong phòng cứng họng.
Còn Chu Hành, vẻ mặt đã vô cùng vặn vẹo. Hoa Ngu nói khó nghe, nhưng hắn cũng vô pháp phản bác, bởi vì sự thật vốn là như thế!
Trước đây Chu Hành có thái độ, giờ bị Hoa Ngu đối xử như vậy cũng đâu có oan.
" Có chuyện gì, mong các vị nói nhanh lên, nô gia rất bận. " Hoa Ngu lạnh lùng nói.
" Tha cho Chu Viêm. " Nàng vừa dứt lời, Chu Mặc Ngân vốn luôn im lặng từ khi nàng bước vào đột nhiên lên tiếng.
Hoa Ngu hơi nhìn về phía hắn. Đôi mắt thâm thúy kia yên lặng nhìn nàng, mang theo chắc chắn.
Chắc chắn?
Hắn đào đâu ra tự tin vậy?
" A? " Nàng không nói có, cũng chẳng nói không. Thái độ ba phải kiểu gì thì kiểu, trên mặt nàng vẫn không hiện ra cảm xúc gì.
" Hoa công công! " Cuối cùng, Chu Hành chịu không nổi, đứng lên, lấy ra một cái tráp đen tinh xảo từ người bên cạnh.
" Một chút thành ý nho nhỏ. " Hình như hắn rất gấp, vội đẩy cái tráp đến trước mặt Hoa Ngu.
Hoa Ngu nheo mắt, đến cả biện pháp dụ dỗ cũng dùng a. Tính hối lộ nàng? Nhìn cái tráp kia một chút, nàng nhẹ nhàng mở nó ra.
Ồ, cả một chồng ngân phiếu dày, tất cả đều là tờ một ngàn lượng, trên đấy còn có dấu ấn của đệ nhất tiền trang kinh thành.
Nàng tính sơ sơ, đống này ít nhất cũng tầm mấy trăm lượng. Chu Hành vì nhi tử, xem ra đổ không ít vốn liếng.
" Lúc trước hạ quan có chút hiểu lầm với công công, đắc tội công công, thỉnh công công đại nhân hạ thủ lưu tình, đừng chấp nhặt với hạ quan, cái này... coi như là hạ quan nhận lỗi. "
Chu Hành thấy nàng nhìn chằm chằm cái tráp, trong lòng rỉ máu không thôi. Hắn làm quan nhiều năm, phân nửa của cải tích cóp cả đời đều ở đây. Nhưng vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách này thôi. Hy vọng tên Hoa Ngu này tham tiền tài, chứ dầu muối không ăn thì chết mất!
" Hoa Ngu. " Nàng còn chưa tỏ thái độ, Chu Mặc Ngân đã lên tiếng.
" Quan hệ trong kinh rắc rối phức tạp, không đơn giản như ngươi tưởng đâu. Chuyện trước kia, xác thực là bổn vương không đúng. Giao tình của chúng ta khác với bình thường, nể tình tám năm tình nghĩa, tha thứ cho bổn vương được không? "
Chu Mặc Ngân thành công khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng ngây ra. Bọn họ không nghĩ tới có một ngày, Sở vương lại có thể nhân hậu đến vậy, vì một tên như Chu Hành mà chịu năn nỉ tên nô tài Hoa Ngu!
Là năn nỉ đấy!
Update: 17/2/2020
*le: chào mừng hội cú đêm:))) dạo này đang bíp arc wano nên lười ấy mà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...