Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Từ lúc nàng vào phòng còn chưa liếc Chu Mặc Ngân một cái chứ đừng nói đến hành lễ.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân lập tức lạnh xuống, Bạch Ngọc Hằng bên cạnh cũng hơi nhíu mày.
" Hoa công công vất vả lắm mới được xuất cung một lần, chắc là buồn đến hỏng rồi đi? " Chu Hành sao lại không nhìn ra căng thẳng giữa bọn họ, nhưng hắn lại không chỉ trích nàng, ngược lại lại cùng nàng hàn huyên.
Hoa Ngu nhướn mày, cả người dựa hết vào chiếc ghế lớn khắc hoa màu đen phía sau, không nói cũng chẳng rằng.
Tư thái lười biếng, thái độ thập phần kiêu ngạo. Mấy cái vô lễ hay khinh mạn được nàng phát huy đến cực điểm.
Trong mắt Chu Hành xẹt qua oán hận. Tiện nhân này đúng là biết làm bộ làm tịch. Nhưng cũng đành, con hắn hiện đang ở trong tay đối phương, hắn lại bị mất chức. Muốn mạng nhi tử, chỉ có thể xuống tay từ "hắn" mà thôi.
Giữ nguyên ý định, tươi cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn vài phần.
" Người đâu, đi, mau mang đồ ăn ngon nhất của Bạch Ngọc các lên đây! Ta đãi Hoa công công lần này, hiếm có khi công công xuất cung, đâu thể tay trắng ra về! "
" Vâng. "
" Công công, Bạch Ngọc các có một hầm rượu lâu năm, hương vừa thơm vừa thuần, để hạ quan bảo bọn họ mang một bình lên cho công công thưởng thức? " Hắn vừa sai hạ nhân đi liền quay lại cười nịnh nọt với Hoa Ngu.
Nào có giống cái tên mạnh miệng hôm trước.
Hoa Ngu lười biếng mở mắt, rốt cuộc cũng nhìn hắn, chỉ là trào phúng trên mặt ngày càng sâu.
" Không cần. " Thanh âm của nàng so với nữ tử thì khàn khàn hơn, nhưng so với nam tử thì lại âm nhu hơn vài phần. Trung hòa với nhau, đúng là có hương vị thái giám.
Chu Hành khựng lại, muốn nói gì đó thì bị nụ cười tà mị của nàng chặn đứng.
" Nô gia không thích uống rượu cùng bàn với một số người cho lắm. "
Mắt phượng khinh miệt, tay lại còn đùa nghịch cái túi thơm trên eo. Dáng vẻ cuồng ngạo kia khiến đám người trong phòng tức muốn hộc máu.
" Ngươi... " Một tên quan viên bên cạnh Chu Hành không kiềm chế được.
" Công công nói gì vậy a? " Tên kia còn chưa kịp làm gì đã bị Chu Hành đè lại. Hắn cắn răng cười làm lành với Hoa Ngu.
" Quen biết lâu như vậy, công công và ta cũng coi như là bằng hữu với nhau, cần gì phải khách khí? "
Biến chuyển thật nhanh, Hoa Ngu vô lễ hắn liền nói thành khách khí.
Chu Mặc Ngân ngồi ở một bên, sắc mặt không được tốt lắm nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Hoa Ngu.
" A. " Hoa Ngu vừa nghe Chu Hành nói thì lập tức cười, cười đến chảy nước mắt.
Nàng cười rộ lên, cảm giác như trăm hoa đua nở.
Cũng vì cái cười này mà người trong phòng kinh ngạc, Hoa Ngu quả thực có một dung mạo tuyệt hảo. Nhưng chỉ được một lúc, phượng mâu đẹp đẽ kia lại mang theo sắc lạnh, nàng nói:
" Nô gia không nhớ rõ mình và Chu đại nhân là bằng hữu đấy. "
Lời này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Chu đại nhân, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Nàng buông đồ trong tay xuống, chống cằm, cười cười:
" Muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, bằng hữu thân cận linh tinh này nọ, nô gia nghe mà thấy ghê tởm. "
Thẳng thừng không che giấu làm cả đám người cứng họng.
" Hiện giờ Hoa công công đã là trọng thần triều đình. " Nàng hung hăng ngang ngược đương nhiên không vừa mắt Bạch Ngọc Hằng luôn tự xưng quân tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...