Chẳng cần phải nói, tiểu thái giám này có thể đoán được vẻ mặt của Sở vương và Thái hậu. Quả thực, hắn vừa truyền đạt lại lời của Hoa Ngu xong, sắc mặt của Sở vương đúng là âm trầm đến cực điểm. Tĩnh Vinh thái hậu bên cạnh cũng không tốt hơn là bao.
" Mạc Ngân. " Thái hậu có gương mặt trẻ đến quá đáng kia nhẹ nhàng nói:
" Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, chỉ sợ sự vụ cũng không ít, đã như thế, chúng ta không ngại... "
" Bổn vương hỏi ngươi, lời này là do đích thân Hoàng thượng nói? " Nàng còn chưa nói xong đã bị Chu Mặc Ngân đanh gãy lời. Tĩnh Vinh thái hậu hơi cứng nhắc, có chút xấu hổ không nói lên lời.
Tiểu thái giám kia thấy dáng vẻ của Thái hậu, tuy hơi buồn cười trong lòng nhưng vẫn cung kính trả lời câu hỏi của Sở vương.
" Hồi Vương gia, là Hoa công công phân phó. "
Sắc mặt Chu Mặc Ngân lập tức đen như đáy nồi.
" Hóa ra là tiện nô này! " Chu đại nhân bên cạnh chỉ cần nghe thấy tên của Hoa Ngu thì vô pháp khống chế được giận dữ.
" Vương gia người xem, hạ quan nói không sai đi? Tất cả mọi chuyện đều là do tiện nô đó gây ra, một hạ nhân ti tiện mà lại dám nhảy lên đầu Vương gia diễu võ giương oai! "
" Hạ quan thấy hắn là chán sống rồi! "
Chu đại nhân lúc nói, hai mắt phun lửa, mặt mày vặn vẹo dữ tợn vô cùng.
Tiểu thái giám kia không khỏi nhìn hắn một cái, hạ nhân ti tiện?
Người "ti tiện" hiện giờ dồn ngươi bảy tấc, trong tay còn đang nắm giữ tính mạng của con ngươi đấy!
" Tránh ra. " Khuôn mặt của Chu Mặc Ngân phi thường khó coi, hắn không nói lời dư thừa, trực tiếp đẩy tiểu thái giám này ra.
Tiểu thái giám sửng sốt, nhìn bộ dạng của Chu Mặc Ngân là muốn xung đột với Hoa Ngu đây mà.
" Vương gia... " Hắn vẫn nên cản lại thì hơn.
" Cút! " Không ngờ Chu Mặc Ngân lại ra tay, nổi giận đùng đùng xông thẳng vào trong.
Tiểu thái giám kia không kịp phòng bị, bị hắn đẩy tuy không đau lắm nhưng nửa ngày cũng không bò dậy. Vẫn là thị nữ bên người Tĩnh Vinh thái hậu đỡ hắn lên.
" Thái hậu nương nương... " Tiểu thái giám đối diện với gương mặt của Tĩnh Vinh thái hậu, khóe môi giật giật không biết nên nói cái gì.
" Được rồi, ai gia biết, việc này cũng không phải ngươi sai, đi xuống đi, ai gia đi ngăn hắn lại. " Tĩnh Vinh đúng là một người dễ nói chuyện.
Tiểu thái giám này ở trong cung lâu như vậy, trước khi Chu Lăng Thần đăng cơ thì hắn cũng nghe nói Hoàng hậu nương nương là một người hiền hòa.
Giờ xem ra, lời đồn quả không sai.
So với Hoa công công tùy hứng, Sở vương không để nô tài vào trong mắt thì Thái hậu nương nương giống như Quan Âm Bồ Tát hạ phàm.
Mãi cho đến khi Tĩnh Vinh thái hậu đi xa, tiểu thái giám nhìn bóng dáng nàng thật lâu không rời mắt.
Ngoại điện Cẩm Tâm điện, ngoài cửa.
Hoa Ngu ngồi trên một cái ghế bành gỗ đỏ, dùng sức đưa đẩy. Trên tay nàng cầm một khay gỗ đen có vài đĩa điểm tâm tinh xảo, một ấm trà. Nàng ngồi ở đây, ngắm hoàng hôn. Phẩm trà, ăn điểm tâm, nhàn nhã vô cùng.
Chu Mặc Ngân lửa giận phừng phừng đi đến thấy cảnh tượng này, bảy phần hỏa khí kia lập tức bạo phát thành mười phần.
" Choang! " Hắn tiến lên, không nói chẳng rằng, một cước đạp đổ bàn nhỏ bên cạnh Hoa Ngu.
Đúng lúc Hoa Ngu đang vươn tay lấy điểm tâm, ai ngờ lại dính vạ, mắt phượng không khỏi trầm xuống.
Update: 25/1/2020
*le: không còn gì hơn, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, an khang, hạnh phúc nha!! (灬º‿º灬)♡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...