" Bây giờ Chu đại nhân đã bị ép đến mức này, hai vị cũng không cần lo lắng gì cả, nếu bị uy hiếp thì cứ nói ra đi! "
Nói rồi, viên quan kia quay lại hành lễ với Chu Lăng Thần.
" Hoàng thượng ở đây, tà nhân bất chính há dám làm càn?! "
Lời lẽ ngay thẳng, chẳng khác nào Hoa Ngu làm ra tội ác tày trời. Nàng cười cười, sắc mặt vẫn như thường.
" Nhị vị! Chu gia chỉ còn một nhi tử là Chu Viêm, nếu như hắn có làm sai chuyện gì, giáo huấn một chút là được, bây giờ lại động đao động thương thế này, hạ quan thực chịu không nổi... "
Không thể không nói, quan kinh giỏi nhất chắc là trò ngươi tung ta hứng. Người kia nói chưa hết, Chu đại nhân lại thất thanh khóc rống một trận.
Vương Vũ vốn đang nín nhịn thấy hắn làm bộ làm tịch tức khắc cũng giận đến tím mặt. Hắn đột nhiên tiến lên, lạnh lùng nhìn Chu đại nhân, tức giận nói:
" Phải không? Nhi tử của Chu đại nhân là người, nữ nhi nhà người khác thì không phải người sao?! "
Đâu ai ngờ rằng người luôn điềm tĩnh nội liễm như Vương đại nhân có ngày sẽ bộc phát như vậy. Cả Chu đại nhân, trong mắt nhất thời ngốc lăng.
" Vương đại nhân nói gì vậy? Lời nói cũng không thể nói bậy... "
Vương Vũ liếc cũng chẳng buồn liếc hắn. Hắn (VV) có chút không khống chế được cảm xúc, mặt lạnh khó có khi xuất hiện biểu cảm khó coi như này.
" Chu Viêm vô tội?! Vậy những nữ nhi, nữ tử đàng hoàng kia đáng chết?! "
Lúc này, không một ai dám nói gì.
Chu đại nhân cứng đờ tại chỗ, giọt nước mắt vẫn đọng ở khóe mắt hắn, muốn rớt cũng không xong, thoạt nhìn buồn cười vô cùng. Ngay cả viên quan bên cạnh hắn cũng biến sắc.
Còn người không hiểu thì vẫn nhìn Vương Vũ, mù mờ không rõ hắn nói cái gì. Mà ở kinh thành, phàm là người có năng lực, thông minh thì ít nhiều cũng hiểu.
Vương Vũ nói chuyện này trên triều, Chu gia, Chu đại nhân, còn có Chu Viêm, lần này xong rồi!
" Là ngươi bảo hắn đi điều tra đi? " Chu Lăng Thần ngồi trên long ỷ, như có như không nhìn Hoa Ngu, thanh âm nhẹ nhàng, chỉ hai người nghe được.
Hoa Ngu cũng quay lại nhìn hắn. Biến thái này trong triều còn định thì thầm to nhỏ với nàng. Đúng là sở thích kỳ lạ.
Hơn nữa, nàng làm cái gì, không phải hắn đều biết sao?
" Hoàng thượng nói gì vậy, nô tài nào có bản lĩnh thông thiên a. " Nàng cúi đầu, khiến Chu Lăng Thần chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi trắng mịn của nàng. Hắn nheo mắt, ánh mắt vẫn dán chặt lên người nàng.
Tiểu lừa đảo này, năng lực rất lớn.
Nói không chừng, chuyện trong kinh hắn không biết, Hoa Ngu đều biết rõ ràng.
Hắn nhìn Hoa Ngu thật sâu một lúc, sau đó mới thu hồi ánh mắt. Cái nhìn đầy áp lực trên người rời đi, khiến nàng nhẹ nhõm thở một hơi.
" Vương đại nhân, nói gì cũng phải đúng sự thật! Nếu Vương đại nhân bị người nào đó mê hoặc, ở trước thánh nhan ăn nói bừa bãi... "
Ngay lúc này, kẻ bên cạnh Chu đại nhân không rõ đầu đuôi mọi chuyện, lập tức đứng ra chỉ trích Vương Vũ.
" Ăn nói bừa bãi? " Sắc mặt Vương Vũ xanh mét.
Update: 15/1/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...