" Ngươi, các ngươi làm cái gì... Các ngươi dám?! " Chu Viêm dữ tợn trừng mắt, khuôn mặt béo ú vặn vẹo, liên tục lùi về phía sau, muốn tránh khỏi đám thị vệ.
Nhưng hắn đắm chìm trong tửu sắc bao nhiêu năm, sao có thể so được với cao thủ đại nội.
Trong nháy mắt, cánh tay to lớn của thị vệ đã trấn áp hắn trên mặt đất, không thể động đậy.
" A! Các ngươi chỉ là đám nô tài đê hèn mà dám chạm vào bổn công tử! Buông ra! Có nghe không hả?! Bổn công tử bảo các ngươi buông ra! "
Chu Viêm tru tréo hét lên, hắn điên cuồng giãy giụa, nhưng chẳng làm được gì.
" Ngươi, Hoa Ngu! Ngươi dám! " Chu đại nhân giật mình, quát lớn.
Hắn không bao giờ nghĩ tới, Hoa Ngu này chỉ một lời không hợp lại trực tiếp động thủ.
Thậm chí còn cho người bắt Chu Viêm.
Hắn biến sắc, chỉ vào Hoa Ngu, tức giận khôn nguôi.
" Ngươi chỉ là một tên nô tài mà lại dám làm ra chuyện như vậy, thật sự coi như bản quan không tồn tại sao?! "
" Ha ha! " Hoa Ngu nhìn bộ dạng nổi giận của hắn, đột nhiên cười lên.
Có thể không cười sao?
" Chu đại nhân, nô gia thấy hình như ngươi quên gì đó thì phải. Điện Tiền Tư làm gì nhỉ? Nô tài? Nô gia đúng là nô tài, nhưng không phải nô tài của Chu đại nhân đây, lại càng không phải nô tài của nhi tử không có tiền đồ của ngươi. "
Nàng nói còn ngừng một chút, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, đôi mắt đen láy tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói:
" Tối hôm nay Chu đại nhân vất vả, nô gia cũng không thể để công sức của ngươi bị uổng phí. Người đâu, áp giải Chu công tử đi, trực tiếp đưa về Điện Tiền Tư! "
" Ngươi... " Cả mặt Chu đại nhân chỗ trắng chỗ đen, bị nàng nói tức đến run cả người, muốn xông lên ngăn cản.
Hoa Ngu đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng rõ ràng có một dung nhan rất đẹp, mắt phượng kia lại càng câu nhân đoạt phách. Nhưng đôi mắt ấy khi phát ra hàn quang, lại chỉ khiến lòng người run sợ.
Chu đại nhân sửng sốt, nghe nàng nói tiếp:
" Nếu ai dám ngăn trở Điện Tiền Tư phá án, bắt không cần hỏi! "
" Ngươi thật to gan... " Chu đại nhân vừa kinh ngạc vừa giận dữ, " Ngươi dám động đến Viêm nhi, ta sẽ... "
" Sẽ thế nào? Ngươi muốn làm cái gì? " Hoa Ngu trầm xuống, lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn. Nàng tới gần Chu đại nhân, híp mắt, cao cao tại thượng mà nhìn hắn.
" Quên không nói cho ngươi, dù nhi tử của ngươi có thân phận thế nào, nô gia không những có thể áp bức hắn, thậm chí còn có thể lập tức xử tử hắn, nếu không, ngươi cứ thử xem? "
Chu đại nhân nghe xong, cuối cùng cũng không khống chế được, cả người tê liệt ngã ra đằng sau, run rẩy không thôi.
May mà có người phía sau đỡ được. Hắn vẫn nhìn Hoa Ngu, một câu cũng không thốt lên được.
Hoa Ngu thấy vậy chỉ hừ một tiếng, sau đó liếc nhìn Chu Viêm đang kháng cự, miệng nói sảng không ngừng, lắc thân mình béo ú né tránh thị vệ. Nàng nhẹ giọng:
" Mang đi. "
" Vâng. " Lúc này đây, Nghiêm Kha một chút do dự cũng không có, lập tức nhận lệnh.
Hoa Ngu mỉm cười rời đi, trước khi đi còn lười biếng lên tiếng:
" Làm hắn câm miệng đi, ồn ào đến mức nô gia đau đầu. "
" Vâng. "
Đoàn người cứ như vậy mà kiêu ngạo đi khỏi Bạch Ngọc các.
Đi được vài bước, không ai nghe được tiếng Chu Viêm nữa.
Chỉ đàng trơ mắt nhìn bọn họ đi.
Bạch Ngọc Hằng vốn muốn gọi Hoa Ngu lại, nhưng Hoa Ngu đâu có cho hắn cơ hội này!
Update: 8/1/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...