Chuyện ngoài ý muốn này phát sinh quá nhanh, thời điểm Hoa Ngu nhìn đến thì vó ngựa chỉ còn cách nàng một chút.
Sắc mặt nàng đại biến, lúc này bất chấp mọi thứ, theo bản năng cuộn người lại, ra sức né tránh vó ngựa của ngựa điên.
" Tê!" Phía sau nàng là đống mảnh vụn của quán trà, lăn một cái, mảnh vụn phía dưới cứa vào, cánh tay nhất thời truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.
" Phịch!" Hoa Ngu bất chấp thương thế trên tay, vội ngẩng lên nhìn con ngựa điên kia, lại thấy ngựa điên bởi vì mất đi lí trí mà đâm vào vách tường bên cạnh.
Một cú này, đầu ngựa chảy đầy máu tươi, cả thân mình nó lắc lư một chút, miệng sùi bọt mép, cứ vậy mà nặng nề ngã xuống, rốt cuộc bất động.
" Đồ của ta a!"
" Nương!"
" Nha nha, không có việc gì đi?"
Bên cạnh một đống người khóc nháo kêu rên, còn Hoa Ngu ngã ngồi trên mặt đất, nàng đứng lên, nhíu mi liếc mắt nhìn con ngựa kia một cái, lại phát hiện trên bụng ngựa có điểm lóe sáng, là một chủy thủ khảm đầy bảo ngọc.
Hoa Ngu sắc mặt khó coi, đúng là có người khiến con ngựa kia điên lên?
" Ha ha ha!" Đang nghĩ ngợi, lại thấy cách đó không xa, có một đám người vây quanh hai thiếu nữ đang đi tới.
Cầm đầu là một người mặc kỵ trang màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, trong tay còn có một cây mã tiên. (roi ngựa)
Mà đi theo phía sau nàng, lại là một nữ nhân ăn mặc mộc mạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
" Một cái súc sinh còn muốn đả thương bổn tiểu thư, Dương Thư Tình, ngươi đi xem xem, súc sinh kia đã chết chưa a?" Hồng y nữ tử quất mã tiên trong tay, vênh mặt hất hàm sai khiến nữ nhân tố y bên cạnh, nhìn con ngựa chết kia.
" Tỷ, tỷ tỷ, Thư Tình không dám." Dương Thư Tình cả người phát run, lắc đầu như trống bỏi.
" Ba!" Nàng vừa dứt lời, hồng y nữ tử liền vung mã tiên, quất lên người nàng.
"A!" Dương Thư Tình ôm cánh tay run rẩy, thét chói tai.
" Kêu ngươi đi, ngươi phải đi, dong dài cái gì?" Hồng y nữ tử vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hoa Ngu đem tất cả vào trong mắt.
Hai người kia, nàng biết.
Không chỉ nàng biết, mà Hoa Ngu trước kia, cũng biết.
Hồng y nữ tử tên là Dương Thải Y, là chất nữ của đương triều Đức phi, mẹ đẻ của Tứ hoàng tử.
Nữ tử còn lại là Dương Thư Tình, là thứ muội của Dương Thải Y.
Không nghĩ tới nàng mới về kinh ngày đầu tiên, lại gặp phải đôi tỷ muội này. Nhìn ngựa chết trên mình còn cắm chủy thủ, Hoa Ngu còn cái gì không rõ.
Dương gia thật đúng là khó lường, bây giờ rõ ràng là ban ngày, Dương Thải Y lại thả ngựa điên, dẫm đạp bị thương rất nhiều dân chúng, hủy hơn phân nửa con phố.
Ngay cả nàng cũng bị thương, Hoa Ngu không khỏi cười lạnh.
" Yêu, sao chỗ này lại có mùi thối vậy a?" Hoa Ngu hai tay ôm ngực, dựa vào vách tường, cằm cũng chưa nâng, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Trải qua nhiều việc như vậy, tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng cũng không cần làm Diệp Vũ nghe lời hiểu chuyện như trước nữa.
Phụ thân huynh trưởng dạy nàng phải chịu nhục, thu liễm tính tình, nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều chết thảm.
Nàng nhượng bộ, có lợi ích gì?
Gần mười tám năm không có loại cảm giác này, ngẫm lại nàng kiếp trước, không phải Diệp Vũ cũng chẳng phải Hoa Ngu, ở một nơi xa xôi, thoải mái tùy ý.
Đúng vậy, nàng không phải người ở thời đại này, mà là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, ra đời thành trẻ sơ sinh, suốt mười tám năm, ở Túc Hạ vương triều mười tám năm, cũng coi như trở thành người Túc Hạ.
( Ủa Ủa??! Xuyên không??!! Ban đầu thể loại có nói xuyên không đâu??!)
Lời Hoa Ngu cực kỳ đột ngột, tiếng vừa cất lên, Dương Thải Y liền chú ý tới.
" Cẩu nô tài nhà ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Dương Thải Y nhận ra nàng, nói chính xác là nhận ra Hoa Ngu.
Update: 23/8/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...