Nay đã khác xưa.
Tiểu thái giám mà người người chà đạp, lúc này lại vô cùng phô trương.
Theo sau nàng có sau người. Nghiêm Kha và Vương Vũ thì không cần phải nói, hai người này làm quan nhiều năm, hầu như ai cũng biết.
Hiện giờ hai tên này mặt mày nghiêm túc, hông đeo bội đao, theo sát Hoa Ngu.
Ngoài bọn họ ra còn có vài người còn lạ, không đáng nhắc tới, chỉ là...
Sao Lương Nguy Chi lại ở đây?!
Cái danh ngốc tử của Lương Nguy Chi vang dội kinh thành, ai mà nghĩ đến, có ngày tên ngốc này lại mặc quan phục*, mang theo bội đao xuất hiện trước mặt mọi người.
Càng đừng nói là đi theo Hoa Ngu!
Cạnh đó còn có bốn tên thân hình cao lớn, bốn người hiện giờ cũng coi như có chức, mặc quan phục như Lương Nguy Chi, vây quanh Hoa Ngu.
Đoàn người hùng hổ, trừ Hoa Ngu, những người còn lại đều mặc quan phục đặc chế của Điện Tiền Tư, ngay cả tên không đáng tin cậy nhất như Lương Nguy Chi cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, làm bộ như hung thần.
Xuất hiện một cái không khỏi khiến nhiều người hoảng sợ.
Khó khăn đợi Hoa Ngu một canh giờ, bọn quan viên muốn rời đi bị khí thế này làm cho chấn động, đến cả tức giận cũng tiêu biến, cả người cứng đờ.
" Hoa công công cũng thật phô trương a! " Nhưng mà, cũng có vài tên mở miệng trào phúng.
Kẻ đầu tiên lên tiếng là một tên dưới quyền Dương Hữu Học, họ Chu.
Hoa Ngu đối với hắn cũng có chút ấn tượng.
" A, mới làm quan không có mấy ngày đã bày vẽ, còn không nhìn lại chính mình! "
" Vậy mới nói, hoạn quan chính là hoạn quan, chẳng được tích sự gì. " Người bên cạnh Chu đại nhân cũng mở miệng phụ họa.
Càng nói càng khó nghe.
Hoa Ngu ra oai phủ đầu bọn hắn, bọn hắn há lại chịu khi dễ?
Xung quanh vô cùng an tĩnh, bị bắt chờ hơn một canh giờ, còn có vụ xử trảm kia, ấn tượng với Hoa Ngu cũng chẳng có gì tốt, đương nhiên không giúp nàng nói chuyện.
" Các vị đại nhân bớt giận. " Hứa đại nhân kia đứng dậy, rút ra khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, vội giảng hòa:
" Hoa công công không phải cố ý. Công công, mời bên này-- "
Thái độ của Hứa đại nhân vô cùng tốt, thậm chí còn chủ động đứng lên mời chỗ cho Hoa Ngu.
Nào ngờ hắn vừa mới tiến lại gần, con vật trong tay Hoa Ngu lập tức ngẩng đầu, mắt sói xanh biếc trừng Hứa đại nhân.
" A! " Hứa đại nhân cảm thấy mình hoa mắt rồi, súc sinh kia vậy mà lại có răng nanh!
Hắn hồn phi phách tán, thiếu chút nữa nhảy lên trời.
Vội vàng lùi về sau, cuối cùng ngã hẳn ra bàn.
" Hứa đại nhân, ngươi làm sao vậy? " Người nọ thấy không vui nhưng vẫn đỡ hắn.
Cả người Hứa đại nhân phát run, khuôn mặt trắng bệch, tay run run chỉ vào con thú trong tay Hoa Ngu, kinh hãi kêu lên:
"..... Sói, là sói! Đó là sói a! "
Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn Đỉnh Phong.
Con sói trắng kia lông tơ mượt mà, tai nhọn, mũi dài, còn có đôi mắt sói âm u kia!
Con sói trắng hình như cảm giác được ánh mắt của mọi người, lập tức nhe răng.
Dưới Bạch Ngọc các ánh đèn nhu hòa, răng nanh lành lạnh kia càng khủng bố!
" Ngao ô! "
Update: 28/12/2019
*le: các bác biết vì sao tiểu thuyết vẫn chưa đuổi kịp manhua không? 乁( • ω •乁) tại manhua thiếu nhiều chi tiết so với truyện, ví dụ như vụ Thi Nhược Vân. Cho nên dừng than sao chưa kịp manhua nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...