Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế
Trong Bạch Ngọc các kẻ đến người đi.
Đệ nhất tửu lâu kinh thành trật kín chỗ.
Toàn là người, nhìn vào, chủ yếu đều là đám quan viên.
Sảnh giữa lầu một có mấy tên quan ngũ phẩm, tuy chức không lớn nhưng không thể thiếu trong triều đình.
Hiếm khi có cơ hội được tề tựu như vậy.
Trong số đó, có vài người còn rất trẻ.
Ngay cả chủ nhân của Bạch Ngọc các, Bạch Ngọc Hằng cũng tới.
Không thấy nhị vị hoàng tử kia đâu.
Thân phận của Hoa Ngu so với thân phận tôn quý của bọn hắn, gặp nhau có chút không phải.
Nhưng ai chả biết, lầu hai và lầu ba đều đã chật cứng người.
Mấy vị quan lớn hay là hoàng tử không muốn lộ diện, chủ yếu đều ngồi trong đó.
Đại gia trong lòng hiểu rõ nhưng mà không nói ra thôi.
Chỉ là, trong Bạch Ngọc các đột nhiên có chút xao động.
Bởi vì...
Thời gian gặp mặt của Hoa Ngu và Hứa đại nhân đã qua một canh giờ.
Người trong Bạch Ngọc các bắt đầu không kiên nhẫn.
Nhưng mà vẫn không thấy Hoa Ngu.
Đừng nói là Hoa Ngu, ngay cả bóng dáng một đóa hoa cũng không có.
" Hứa đại nhân! " Thật sự có người không nhịn được, đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy tức giận nói:
" Nô... Hoa công công rốt cuộc có đáp ứng ngươi đến Bạch Ngọc các hay không?! "
" Đúng vậy! Đã bao lâu rồi! "
" Vậy người có tới không? Hứa đại nhân, nếu không mời được người đến thì cứ nói thẳng, để chúng ta còn bàn chuyện khác? "
Người này vừa nói xong liền có người khác tiếp lời, mấy quan viên hợp lại xông vào mỉa móc Hứa đại nhân.
Hứa đại nhân đầu đầy mồ hôi, nhìn đám người này mà trong lòng cũng hoảng vô cùng, nói:
" Chư vị đại nhân đừng gấp a! Hoa công công có lẽ đang bận việc! "
" Thiệp thì Hoa công công đã nhận rồi, người của hạ quan tận mắt nhìn thấy! "
" Mong chư vị đại nhân chờ thêm chút nữa. "
Hứa đại nhân nói chuyện rất khách khí, mấy người xung quanh nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Trong lòng cũng hiểu được một chút, chỉ sợ là Hoa Ngu kia cố ý.
Tính tình Hứa đại nhân này, cùng làm quan bao nhiêu năm sao bọn họ không biết?
" A! Đại thống lĩnh dù có chuyện gì, chung quy cũng không nên như vậy. " Bên cạnh có người cổ quái nói một câu.
" Hài, ai bảo hắn là người được Hoàng thượng yêu thích nhất đâu. "
" Tâm phúc? A, bất quá chỉ là một tên nô tài, vậy mà dám làm càn như vậy! "
" Theo ta thấy a, chúng ta đừng đợi làm gì nữa, loại người đê tiện đó, chờ làm gì! "
Nhốn nháo một hồi, có mấy quan viên nổi giận đùng đùng đứng lên định đi về.
Bây giờ Hoa Ngu quả thực đã khác xưa, nhưng cũng không thể bắt bọn họ chờ lâu như vậy được.
" Bang-- "
Nào ngờ, mới chỉ đứng lên thì cửa Bạch Ngọc các đã bị mở ra.
Trong Bạch Ngọc các nhất thời yên lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Chỉ thấy người cầm đầu mặc một thân áo choàng đen, trên áo choàng thêu một con báo giương nanh múa vuốt, đầu đội kim quan, mặt mày như ngọc.
Tay ôm một con vật sống, vuốt vuốt lông mao.
Không phải Hoa Ngu thì là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...