"Oa, trời ạ. Là đệ nhất mỹ nhân Giang Doanh Doanh của Lan thành đấy."
"Gì cơ? Chính là Giang Doanh Doanh mà bảy tuổi biết làm thơ, tám tuổi nổi tiếng vì múa một khúc Kinh Hoằng, sau đó được Thương Nha Tử nổi tiếng gần xa thu nạp làm đệ tử đấy ư?"
"Nếu không thì còn ai dám cùng tên với nàng ấy nữa."
"Không ngờ hôm nay có thể đồng thời nhìn thấy hai nàng mỹ nhân tuyệt thế này, chết cũng không hối tiếc."
Vào khoảnh khắc Mạc Linh Nhi nhìn Giang Doanh Doanh, Giang Doanh Doanh cũng khẽ cười với cô. Xuất phát từ phép lịch sự, Mạc Linh Nhi cũng gật đầu nhẹ với cô ta.
Nhưng thật ra trong lòng cô không thoải mái cho lắm, không phải vì ghen tị với Giang Doanh Doanh mà chỉ là trực giác của phụ nữ, trực giác trời sinh mách bảo cô rằng Giang Doanh Doanh không phải là người đơn giản!
Và đương nhiên, Mạc Linh Thanh cũng nhìn thấy Giang Doanh Doanh, trong mắt cô ta thoáng vẻ ghen tị.
Mạc Linh Nhi không nhìn đi đâu nữa mà bình tĩnh đi đến ngồi xuống chỗ của mình, Mạc Dương thấy Mạc Linh Nhi đến bèn đi tới nói: "Con đã chạy linh tinh đâu đấy?"
Bởi vì Mạc Dương là đại thần cho nên đã bị tách ra với nhóm Mạc Linh Nhi ở cửa cung. Cho nên ông ta không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Đối với hành động vừa gặp mặt đã trách mắng của Mạc Dương, Mạc Linh Nhi đã sớm quen rồi.
"Lần đầu tiên con vào cung, hoàng cung rộng như thế nhưng không có ai dẫn đường cho con cả, cho nên con đi lạc đường một lúc." Nói xong, cô không thèm nhìn Mạc Dương thêm một giây phút nào nữa.
Vừa dứt lời, Mạc Dương muốn trách mắng Mạc Linh Nhi thêm cũng không thể. Nếu bỏ ông ta một mình ở hoàng cung chắc cũng bị lạc đường vậy thôi. Vì vậy ông ta quay đầu nhìn Mạc Linh Thanh: "Thanh Nhi, sao con không chờ đại tỷ của con thế?" Trước giờ Mạc Dương luôn yêu thương Mạc Linh Thanh nên chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Mạc Linh Thanh tủi thân đáp: "Phụ thân, Thanh Nhi biết sai rồi. Chỉ là vừa nãy Tam muội kéo con đi hơi nhanh nên con mới không đợi đại tỷ được."
Quả nhiên Mạc Dương lập tức lướt sang Mạc Linh Yên, mắng: "Không có quy củ gì cả." Sau đó liền rời đi.
Mạc Linh Yên có vẻ bực bội: "Nhị tỷ, muội kéo tỷ đi nhanh lúc nào, rõ ràng là tỷ và những người khác đi rất nhanh, muội suýt nữa theo không kịp ấy." Thấy phụ thân chẳng buồn nghe mình giải thích lấy một lời, trong lòng Mạc Linh Yên hơi tủi thân.
Mạc Linh Nhi ở bên cạnh, lạnh lùng chứng kiến tất cả. Cái gọi là tình thân ấy à, cô đã nhìn thấu từ lâu. Chẳng qua ai là người có lợi đối với gia tộc hơn mà thôi.
"Tam muội, vừa rồi phụ thân còn ở đây sao muội không nói đi?" Mạc Linh Thanh nhướng mày, đôi mắt ngập tràn vẻ giễu cợt.
Ai cũng biết, cho dù Mạc Linh Yên nói ra thì Mạc Dương cũng thiên vị Mạc Linh Thanh mà thôi.
"Đại tỷ." Mạc Linh Yên thấy vậy đành nhờ Mạc Linh Nhi trợ giúp, vậy mà Mạc Linh Nhi chỉ mải uống trà, cũng chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái. Mạc Linh Yên đành căm phẫn đứng dậy bỏ đi.
Mạc Linh Nhi nhìn bóng lưng cô ta rời đi, không hề có ý định giữ lại. Tính tình của Mạc Linh Yên như vậy, không chịu thiệt một chút sẽ không thay đổi. Phải biết rằng không ai rảnh hơi chiều theo ý cô ta cả.
Mạc Linh Nhi cúi đầu tiếp tục nhấp một hớp trà, xem ra Mạc Linh Thanh định bụng không thèm giả vờ ngây thơ vô tội trước mặt mình nữa rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải làm mình buồn nôn.
Nghĩ đến tin tức mà Lê Băng điều tra được, Mạc Linh Nhi lại nhấc chén trà lên môi, che đi nụ cười như có như không này.
Nhìn Mạc Linh Nhi đang thảnh thơi uống trà, đôi mắt Mạc Linh Thanh thoáng qua vẻ sắc bén. Mạc Linh Nhi, ngươi cứ ở đấy mà đắc ý đi, sẽ rất nhanh thôi, ngươi không có cơ hội mà đắc ý nữa đâu.
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến giọng the thé: "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm."
Sau đó, toàn trường đều quỳ xuống.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Tuy rằng Mạc Linh Nhi không muốn quỳ cho lắm nhưng vẫn phải gượng gạo khuỵu gối. Nếu cô không quỳ, có lẽ cha ruột cô sẽ là người đầu tiên đem cô ra pháp trường để nịnh nọt hoàng thượng.
"Các khanh bình thân." Giọng nam mạnh mẽ truyền đến từ đỉnh đầu. Mạc Linh Nhi đứng dậy nhìn thoáng qua hoàng đế cao cao tại thượng.
Hoàng thượng mặc cẩm y màu vàng sáng, bên trên thêu một con rồng đang uốn lượn, tôn lên vẻ uy nghi chí cao vô thượng của hoàng đế.
Sau khi đánh giá hoàng đế tỉ mỉ, không ngờ vị hoàng đế này trông ổn hơn rất nhiều trong tưởng tượng của Mạc Linh Nhi. Đường nét gương mặt rõ ràng, ngũ quan hết sức tinh xảo, lông mày chạm tóc mai, mũi cao thẳng. Nhìn kỹ sẽ phát hiện gương mặt của hoàng đế rất giống Nam Cung Diên, chỉ là gương mặt hoàng đế trải qua năm tháng mài mòn đã hiện lên vẻ tang thương.
"Các ái khanh đừng nghiêm túc quá, cứ như ngày thường là được." Hoàng đế nở nụ cười thản nhiên, trên người lại toát lên vẻ uy nghiêm khôn tả.
Mạc Linh Nhi nhìn chiếc bàn đối diện, tìm kiếm Nam Cung Diên theo bản năng nhưng lại phát hiện hắn không ở đây.
Vừa thắc mắc xong thì bên ngoài lại truyền tới tiếng hô: "Diên... Diên vương đến."
Tuy rằng cách rất xa nhưng dường như Mạc Linh Nhi cũng cảm giác được tiếng hô của thái giám ngoài cửa lúc này khẽ run run.
Sắc mặt hoàng đế đột ngột thay đổi, sau đó nhanh chóng trở lại như bình thường.
Hoàng hậu bên cạnh nghe thấy tên Diên vương, sắc mặt cũng thoáng tái nhợt, len lén liếc nhìn hoàng thượng, thấy vẻ mặt hoàng thượng bình thường mới yên lòng đôi chút.
Nam Cung Diên vừa bước vào, Mạc Linh Nhi liền cảm nhận được bầu không khí khác lạ, hình như mọi người đều trở nên dè dặt và cẩn trọng.
Diên vương bình tĩnh đi đến và ngồi xuống vị trí của mình, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Tại sao hắn không phải quỳ lạy nhỉ? Mạc Linh Nhi nghi ngờ nhìn Nam Cung Diên, lúc hắn nhìn về phía cô thì cô lại vội vã dời mắt đi.
Sau chốc lát yên ắng, không khí đại điện lại trở về như cũ, dường như hoàng đế không có ý định truy cứu việc Nam Cung Diên không quỳ lạy mà mọi người cũng không cảm thấy gì kỳ lạ.
Từ lúc Nam Cung Diên vừa bước vào, ánh mắt Giang Doanh Doanh không hề dời đi mà tràn ngập vẻ lo lắng.
Diên ca ca, muội đã trở về. Nhiều năm rồi không gặp, sức khỏe của huynh có ổn không?
Khi thấy Nam Cung Diên nhìn về phía Mạc Linh Nhi, bàn tay mảnh mai trắng nõn của Giang Doanh Doanh siết lại.
Mạc Linh Nhi buồn chán ngồi trên ghế ăn điểm tâm, không hề quan tâm đến những người ở đây. Nếu không phải còn kiêng dè chỗ này không thích hợp thì quả thật cô chỉ muốn bắt chéo chân rung rung hai cái.
Rốt cuộc là ai phát minh ra bữa tiệc này thế? Đúng là chán như con gián, còn không bằng về nhà đếm sao còn hơn.
"Mạc tỷ tỷ."
Đang nghĩ vậy, đột nhiên cô phát hiện trước mắt có một cô nương cực kỳ đáng yêu. Đây chính là cô nương nói giúp cô ở cửa cung, cô vẫn nhận ra được.
Mạc Linh Nhi khẽ mỉm cười. Tần Lạc cũng cười thân mật đáp lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh: "Xin chào, muội tên là Tần Lạc."
"Xin chào, tỷ là Mạc Linh Nhi." Nhìn cô nương ngây thơ phóng khoáng trước mặt, Mạc Linh Nhi lại càng có thiện cảm với Tần Lạc hơn.
"Mạc tỷ tỷ, muội có thể ngồi cùng với tỷ không?" Tần Lạc khẽ chớp mắt.
Đôi mắt Mạc Linh Nhi ánh lên nét cười, nhích mông ra dành một chỗ trống và chỉ vào đó: "Dĩ nhiên có thể."
"Mạc tỷ tỷ, muội rất thích tỷ." Tần Lạc kéo Mạc Linh Nhi.
"Ồ? Tại sao?” Mạc Linh Nhi ngắm nhìn cô nương nhỏ hơn mình vài tuổi này, lòng thầm cảm thấy cô ấy thật đáng yêu.
"Bởi vì tỷ đánh bại Giang Tâm Tuyết." Tần Lạc bĩu môi: "Giang Tâm Tuyết bình thường rất kiêu ngạo, kiểu như cô ta là đệ nhất thiên hạ vậy. Mỗi lần nhìn thấy, muội chỉ muốn tát cô ta vài cái." Tần Lạc vừa nói vừa trợn trừng mắt.
Mạc Linh Nhi sửng sốt, ôi mẹ ơi, cô nhóc này hợp cạ với cô quá đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...