Hoàng Nữ Trở Về

Đêm khuya trăng thanh gió mát, nơi ngõ hẻm đèn đóm lờ mờ, một nhóm người thậm thà thậm thụt vác một bao tải lớn tiến vào từ cửa sau.

Có lẽ là do động tác của mấy người đó quá mạnh, vật thể không rõ trong bao tải hơi động đậy.

Mạc Linh Nhi tỉnh lại, phát hiện tầm mắt đen kịt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải cô đang thực hiện nhiệm vụ của tổ chức cùng Tô Thiển Nhiễm hay sao?

Cảm giác không có chút sức lực này là thế nào?

Kẻ nào to gan như vậy, dám bắt cô vào bao tải khiêng đi.

Cô đang định giãy giụa thì lại nghe thấy tiếng nói.

“Đại ca, Lưu viên ngoại khi nào mới đến?” Một tên mặc đồ đen hỏi.

“Thằng nhóc này, hỏi nhiều thế làm gì?”

“He he, là thế này, Mạc đại tiểu thư xinh đẹp thế này mà bị lão già háo sắc béo ú kia chà đạp, đúng là đáng tiếc...”

“Đúng đúng, lão háo sắc kia cũng sắp sáu mươi rồi mà ngày nào cũng chui vào lầu xanh, sớm muộn gì cũng chết trên ngực đàn bà.” Đám người áo đen khác phụ họa: “Không chỉ vậy đâu, lão háo sắc kia còn rất tàn nhẫn và bạo lực. Nghe nói hai ngày trước lão ta vừa chơi chết cô ả tiểu thiếp mới lấy đấy, sau đó còn ném ra ngoài cửa chính nữa.”

Tên đại ca áo đen lúc này mới lên tiếng: “Ha ha, các ngươi nói có lý.” Ánh mắt gã lộ vẻ thèm thuồng: “Dù sao cuối cùng cô ta cũng bị chà đạp, sao không cho huynh đệ chúng ta hưởng thụ chút?” Gã đã từng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạc đại tiểu thư này rồi.

Gã vừa nói xong thì cô gái được bọn họ vác theo đột nhiên phản ứng.

“Đại ca anh minh! Ha ha!”

Mặc dù không rõ cách xưng hô của bọn người này từ đâu ra, nhưng Mạc Linh Nhi vẫn hiểu nội dung cuộc đối thoại.


Trong bóng tối, đôi mắt sắc bén của Mạc Linh Nhi trở nên lạnh lẽo.

Muốn động vào cô à? Ha ha.

Chỉ có hai ba tên, cô chẳng coi ra gì. Cho dù tình trạng hiện tại khá bất lợi với cô, nhưng đừng quên cô vốn là đặc công hàng đầu, rất có tiếng trong nghề.

Khi xưa cô bị trúng kịch độc mà vẫn có thể tiêu diệt cả ổ tên trùm ma túy lớn mà chỉ nghe tên đã làm người ta sợ mất mật.

Sau khi hiểu rõ mục đích của đối phương, cô cũng không nôn nóng, có người muốn chạy đến tìm cái chết, cô chắc chắn sẽ không nương tay.

Tên áo đen mở cửa một gian phòng, kéo Mạc Linh Nhi từ trong bao tải ra ném lên giường: “Hai ngươi đi canh cửa, nếu Lưu viên ngoại đến thì biết làm thế nào rồi đấy.” Tên thủ lĩnh nhìn người trên giường rồi dặn dò.

“Vâng, đại ca cố lên, ha ha.” Hai tên kia cung kính đóng cửa lại, song vẫn vươn cổ ra hóng.

Trong chớp mắt gã áo đen cởi quẩn áo, Mạc Linh Nhi trên giường đột nhiên mở mắt ngồi dậy. Gã áo đen sửng sốt, sau đó lại cười khả ố. Gã đang định lên tiếng thì chợt thấy Mạc Linh Nhi nhếch miệng cười lạnh.

Tia sáng chói mắt lóe lên, nhanh đến mức gã áo đen chỉ thấy mắt hoa lên.

Ngay sau đó, nụ cười khả ố trên mặt gã cứng lại, hết thảy những lời ghê tởm bị nghẹn ngay cổ họng, không bao giờ thốt ra được nữa.

Gã ngã trên mặt đất, ánh mắt như thể không tin nổi, vì sao lại có người có tốc độ nhanh đến vậy, nhanh đến mức gã không nhìn rõ cô ta ra tay như thế nào.

Hai tên thuộc hạ nghe thấy âm thanh khác thường thì nhìn nhau cười dâm đãng, đại ca nhà chúng đúng là quá thô lỗ rồi.

Nhưng nghe kĩ lại, trong phòng không còn tiếng động gì nữa.

Vì vậy một trong hai tên tò mò đẩy ra một khe hở, bên trong đại ca nhà bọn chúng đang nằm lăn ra đất. Hai tên lập tức tiến vào. Vừa vào cửa đã cảm giác có tiếng gió xẹt qua, tên áo đen kinh ngạc đứng im tại chỗ.

“Sao thế?” Tên áo đen phía sau đẩy tên đằng trước một cái.

Tên đằng trước bị đẩy đổ người xuống, trên cổ có một vệt máu đỏ tươi.


Tên còn lại nhất thời sợ đến mức trợn mắt há miệng, nhưng đúng lúc này, Mạc Linh Nhi từ đằng sau dùng cây kéo đâm vào cổ tên đó một nhát vừa nhanh vừa chuẩn. Tên áo đen ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có đã vĩnh viễn ngã trên mặt đất.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài phút.

Mạc Linh Nhi ném chiếc kéo xuống, bình tĩnh xoa tay.

Cuộc sống máu me thế này cô đã quen từ lâu rồi.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Cô không phải là thánh nữ, cho nên nếu có người muốn cô xuống địa ngục, cô nhất định sẽ tiễn kẻ đó xuống suối vàng trước.

Nhưng tốc độ thế này là sao? Mạc Linh Nhi nhíu mày, nếu để Tô Thiển Nhiễm thấy nhất định sẽ cười cô bị thụt lùi mất. Hết cách rồi, ai bảo cô đang bị trúng thuốc mê chứ.

Câu này nếu để cho tên áo đen nghe được có lẽ sẽ tức chết thêm lần nữa, hai phút giết ba tên đàn ông mà còn chê chậm? Đùa à? Lại còn là đang trúng thuốc mê nên mới chậm như vậy?

Đúng là không hợp lẽ trời mà!

Mạc Linh Nhi ngồi xuống tự rót cho mình một cốc nước, nhìn căn phòng phục cổ xa lạ này.

Nhờ vào ánh trăng bàng bạc, có thể thấy chiếc cốc trong tay cô chạm khắc từ đồng, phong cách rất cổ xưa. Nhưng Mạc Linh Nhi không hề kinh ngạc, bởi vì vừa rồi cô đã tiếp nhận kí ức của nguyên chủ.

Cô xuyên không rồi.

Mạc Linh Nhi cười lạnh, nhưng không hoang mang lắm mà nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Cô xuyên đến một không gian không có trong lịch sử, ở đây cô cũng tên là Mạc Linh Nhi, từ nhỏ đã mồ côi mẹ, cha không thương yêu, mẹ kế thì tìm đủ cách hãm hại. Thứ muội ganh tỵ nhan sắc của cô, thường dùng kế hại cô, thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của cô khắp nơi. Thế là mọi người đều biết đích nữ của phủ Thừa tướng lòng dạ độc ác, dốt nát kém cỏi, còn mặt dày mày dạn bắt Ngũ hoàng tử cưới làm vợ. Hễ nhắc tới cái tên Mạc Linh Nhi là mọi người đều coi khinh. Thậm chí còn có những người kể chuyện lấy cô làm hình mẫu phản diện. Thế nên cuộc sống của Mạc Linh Nhi ở phủ Thừa tướng có thể tưởng tượng là khổ cực thế nào.

Không chỉ không được ăn no mặc ấm, cô còn thường bị đánh mắng, đến người hầu trong nhà cũng leo lên đầu lên cổ sai cô làm việc, còn mình thì lười biếng.

Thân là đích nữ tôn quý mà bị đối xử như thế này, không thể dùng từ nào mà hình dung sự hoang đường ấy được.


“Hừ, nếu yếu đuối lại là độc ác, lương thiện là sỉ nhục, thì cô đúng là đáng thương.” Mạc Linh Nhi dựa theo kí ức trong đầu mà nhận xét.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Mạc Linh Nhi lập tức bắt mạch cho mình.

Quả nhiên là trúng độc, hơn nữa còn là loại độc mãn tính. Kịch độc mãn tính lại thêm thuốc mê đối với cơ thể yếu ớt quanh năm không đủ dinh dưỡng này là đã đủ hiểu vì sao Mạc Linh Nhi lại ở đây rồi.

Rốt cuộc là ai muốn hại cô? Hay có thể nói là, hại tôi?

Mạc Linh Nhi nheo mắt, hai tay siết lại.

Bất kể là ai, tôi nhất định sẽ giúp cô tìm ra hung thủ, bắt hắn phải trả giá! Về sau tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào động vào cơ thể này một sợi tóc.

Tôn chỉ của Mạc Linh Nhi cô là nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu kẻ nào động vào cô thì sẽ nhổ cỏ tận gốc!

Uống xong cốc nước, Mạc Linh Nhi đang định đi ra thì bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.

Mạc Linh Nhi nhanh chóng trốn đi.

Chỉ nghe tiếng bước chân ngày càng gần.

Mùi máu trong không khí cũng càng nồng hơn.

Mạc Linh Nhi hơi nhíu mày, trong lòng hơi nghi hoặc, song cơ thể đã vào tư thế chuẩn bị tấn công.

Không ngoài ý muốn, cửa bị đập tan. Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn xông vào rồi nhanh chóng dùng cơ thể chặn cửa lại.

Tên này bị trọng thương! Mạc Linh Nhi liếc mắt một cái là nhận ra.

“Ai!” Người đàn ông lạnh lùng nói, trong nháy mắt không khí như đông lại. Đôi mắt như chim ưng không bỏ qua bất cứ xó xỉnh nào.

Mạc Linh Nhi thầm mắng mình sơ suất để lộ hơi thở.

Lúc Mạc Linh Nhi chuẩn bị đi ra, chợt cổ cảm thấy lạnh lẽo, một đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào cô, bàn tay mạnh mẽ chuẩn xác bóp chặt cổ Mạc Linh Nhi.

Trước mắt cô xuất hiện một gương mặt mang mặt nạ mạ vàng.


Tốc độ này nhanh đến mức Mạc Linh Nhi cũng phải giật mình.

Xem ra gặp phải cao thủ rồi.

Thấy Mạc Linh Nhi không trả lời, người đàn ông tăng lực tay, Mạc Linh Nhi vì không thở nổi mà mặt đỏ gay, sự lạnh lùng của hắn ta khiến cô phải sợ hãi!

Khí thế thật mạnh mẽ! Nhất thời Mạc Linh Nhi lại cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc.

Không được! Tiếp tục như vậy mình sẽ chết trong tay hắn mất!

Thế là Mạc Linh Nhi tung một cú đấm vào vết thương trên ngực người đàn ông.

Cặp mắt lạnh lùng của hắn ta đã quan sát hết mọi phản ứng của Mạc Linh Nhi. Hắn lập tức đưa tay che ngực, sẵn sàng phản kích.

Lúc tay của Mạc Linh Nhi sắp chạm đến ngực người đàn ông, tay phải hắn ta đã chuẩn bị trả đòn Mạc Linh Nhi rồi. Nhưng không ngờ Mạc Linh Nhi lại di chuyển vị trí trong chớp mắt, ném nguyên túi bột thuốc mê vừa lấy được từ chỗ gã áo đen vào mặt người đàn ông ngay lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng.

Gặp thời thế, thế thời phải thế, Mạc Linh Nhi biết rõ hiện giờ mình không đánh được cao thủ trước mắt này nên chỉ đành sử dụng thủ đoạn.

Người đàn ông nhất thời không để ý nên bị Mạc Linh Nhi tránh thoát.

Mạc Linh Nhi lập tức chạy ra cửa, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt đen như đáy nồi dưới tấm mặt nạ kia.

“Thuộc hạ Mạnh Phi đến chậm, xin chủ nhân trách phạt.” Mạc Linh Nhi vừa đi thì Mạnh Phi liền xuất hiện trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ.

“Xử lý xong rồi?” Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi.

Mạnh Phi càng cúi thấp hơn: “Thuộc hạ đã xử lý hoàn toàn kẻ theo đuôi rồi.”

“Ừm, về sau hy vọng đừng bao giờ xảy ra loại chuyện này nữa.”

“Vâng!” Mạnh Phi càng xấu hổ cúi đầu, nếu không phải hắn ta nhất thời sơ suất tiết lộ hành tung của tôn chủ, khiến tôn chủ đang lúc phát bệnh lại bị đuổi giết đến nơi ô uế như thế. Không ngờ tôn chủ lại không trách tội hắn ta, trong lòng hắn ta càng khó chịu. Ngẩng đầu nhìn lướt qua vết thương của người đàn ông đeo mặt nạ, hắn ta sốt ruột: “Chủ nhân, vết thương của người...”

“Không sao, đi điều tra cô gái đã ở trong căn phòng này tối hôm qua.”

Mạnh Phi hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui