Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng
"Làm sao huynh có thể cắn muội?" Trong mũi nhàn nhạt đau đớn, làm cho nàng biết mới vừa rồi có người giở trò quỷ.
"Nơi nào?" Chớp chớp hai mắt vô tội.
"Hoàng huynh, huynh dừng tay..." Tả Phỉ Nhạn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.
Quá kinh khủng! Quá kinh khủng! Hắn làm sao có thể làm ra cái loại động tác như thế này được? Hắn không biết có rất nhiều người đang nhìn sao?
"A... Không thể..." Thân thể lần nữa xoay một vòng tròn, hỉ khăn trên mặt bị gió thổi rơi, lộ ra một khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.
Con mắt Tả Phỉ Nhạn tái đi nhìn người vừa khởi xướng, hắn là cố ý , hắn nhất định là cố ý ! Hắn ỷ vào mình là hoàng đế chí tôn tùy ý làm bậy.
"Nhạn nhi giận sao ?" Khuôn mặt xuất trần tuấn dật, phượng mâu tràn đầy ấm áp.
Hiện tại nàng bị hắn ôm vào trong ngực, hoặc phải nói là nằm ở trong ngực hắn, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng khuôn mặt hắn.
Nàng duỗi ra ngón tay vuốt nhẹ má hắn, môi của hắn, lọn tóc đen như mực của hắn, tất cả những điều này đều làm cho nàng mê luyến.
Một bộ hoàng bào màu vàng, đầu tóc bị Tử Kim quan thắt, làm cho hắn toát lên vẻ phong lưu, cao quý.
"Nhạn Nhi của ta nhìn đủ chưa?" Trêu trọc người trong ngực đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Nhìn đủ rồi! Muội đang suy nghĩ, làm cách nào để hủy đi khuôn mặt hại nước hại dân này, là giội a- xít sun-phu-rit, hay là lấy lưỡi dao bén nhọn vẽ hoa?" Nhìn chằm chằm hắn, nâng má, tà ác nói.
"Vậy nàng quyết định chưa?" Ôm nàng trong ngực càng thêm chặt, trên mặt nở nụ cười tà tứ.
"Còn chưa, đợi lúc nào nghĩ được sẽ nói cho huynh biết." Hắn luôn đùa bỡn nàng, chẳng lẽ nàng không dám sao? Nàng muốn lấy kỳ nhân chi đạo, còn trị kỳ nhân thân.
"Ngươi nha đầu này." Thật là không có biện pháp với nàng, nàng kia trong đầu tâm địa gian giảo, hắn lại không biết sao?
"Này, hoàng huynh, phía trước sao lại có cãi nhau ? Xảy ra chuyện gì?" Bởi vì nằm nghiêng ở trong ngực của hắn, cho nên không thể nhìn thấy phía trước đội ngũ có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi lát nữa sẽ biết." Vươn tay giúp nàng sửa sang lại sợi tóc tán loạn.
"Không biết có chuyện gì?" Tâm bị cong ngứa.
"Đến!" Hắn chẳng qua là cười nhạt không nói, kia cười trở nên thâm trầm vài phần.
"Cái gì đến?" Nghiêng thân thể nhìn hướng tiền phương.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn đã giật mình, phía trước tại sao có hai chú rể? Hơn nữa hai chú rể này nhìn rất quen mặt, không biết là diễn ra cái trò gì nữa?
"Má ơi... Có phải ta hoa mắt rồi hay không?" Hét lên một tiếng, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nàng từ trong ngực Tả Dận Hạo ngã xuống, không ngừng mà xoa hai mắt, chỉ sợ mình nhìn lầm rồi.
"Nàng không có hoa mắt." Tả Dận Hạo lấy ra hai tay của nàng, làm cho nàng một lần nữa ngồi thẳng ở trên tuấn mã.
"Kia, đây là chuyện gì xảy ra? Hoàng huynh, bọn họ đều là ta Phò mã sao?" Không phải là nàng tự mình đa tình, là ánh mắt của bọn họ đều nhìn về nàng.
"Phò mã của nàng chẳng qua chỉ là một trong hai người." Tà tứ giải thích, tay vẫn là bá đạo vòng ở ngang hôngcủa nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...