Trước mắt hiện lên một ít vải tơ vàng hồng, làm cho Tả Phỉ Nhạn nghi ngờ không hiểu, nghiêng đầu ngó Thủy Liên đang giấu giếm vật gì đó cho vào trong tay áo, nhẹ giọng hỏi, "Thủy Liên, ngươi dấu diếm cái gì?" Miệng hỏi, ý bảo nàng lấy ra cho nàng xem.
"Không có, không có, không có gì." Thủy Liên bối rối lôi kéo tay áo, như sợ thứ gì lần nữa rơi ra .
"Thật, thật không có, công chúa ngài quá lo lắng." Hôm nay công chúa ... lướt qua thường ngày tản mạn, nói chuyện nhất châm kiến huyết, làm cho người ta trong lòng run sợ.
"Công, công chúa, này, đây là mới vừa tây Thái phi sai người đưa tới." Từ từ lấy ra một phong thư màu đỏ
Mở giấy viết thư trong tay ra, trên đó rõ ràng viết ba chữ ‘ đồ giả mạo ’, ba chữ kia giống như kim châm hung hăng đâm vào trong lòng Tả Phỉ Nhạn, làm cho nàng không cách nào hô hấp.
"Công chúa, công chúa, ngài không sao chứ?" Mặt công chúa đột nhiên tái nhợt, Thủy Liên lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, ta không sao! Liên Nhi, đừng lo lắng, có phải bên ngoài trời đã tối hay không?" Bên trong điện vẫn đốt đèn cung đình, cho nên nhìn không rõ lắm cảnh sắc phía ngoài, cũng chỉ có thể từ trong miệng các nàng biết được.
Mặc xong y phục, Tả Phỉ Nhạn ngăn cản Thủy Liên đi theo, nàng tiến vào màn đêm đen như mực.
Gió nhẹ thổi đưa tới từng đợt thơm nhẹ, mơ hồ bên tai truyền đến tiếng lá xào xạc, nàng ôm đầu gối ngồi trên thềm đá bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, một dải ngân hà với vô số vì tinh tú bắc ngang bầu trời.
"Nhạn nhi, đêm lạnh như nước, tại sao muội lại ngồi trên thềm đá bạch ngọc thế?" Phía sau truyền đến thanh âm lo lắng của Tả Dận Hạo.
"Muội đang đợi hoàng huynh, muội ngồi đây đợi huynh, nhìn bầu trời đầy sao sáng này, muội không muốn hối hận, không muốn bỏ lỡ cơ hội của mình... Muội muốn hoàng huynh vừa ra khỏi ngự thư phòng là có thể nhìn thấy muội." Vẫn nhìn bầu trời đầy sao vô hạn, lời nói bị gió thổi có chút mờ mịt.
"Nhạn nhi, muốn nói gì vào bên trong nói đi!" Tả Dận Hạo ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, từ trên người nàng truyền đến nhàn nhạt lạnh lẽo, nói rõ nàng đã ngồi ngốc ở đây lâu, làm cho hai đầu lông mày của hắn cũng giận tái đi.
"Hoàng huynh, nhạn nhi không vào phòng, có mấy lời, Nhạn Nhi muốn nói tại đây." Kéo hắn ngồi tại bên người, đầu tựa vào bả vai hắn, thấy thật hạnh phúc
"Nhạn nhi muốn nói cái gì?" Giúp nàng sửa sang sợi tóc bị gió thổi bay, ôn nhu hỏi.
"Hoàng huynh, nhạn nhi thích huynh! Thích này còn hơn cả yêu." Nhẹ nhàng thanh âm nhàn nhạt, từng chữ từng câu gõ vào trong lòng Tả Dận Hạo.
Nàng đột nhiên xuất hiện tỏ tình, để cho hắn không biết phản ứng như thế nào!
Là mừng rỡ, là kích động, là hạnh phúc... Hay là là khiếp sợ? Hắn không biết.
Hoàng huynh, hôm nay, đối với tình yêu với huynh ta sẽ nói ra hết, ngày mai, ta sẽ đem tình yêu đối với huynh cất dưới đáy lòng, khiến nó trở thành ký ức, làm mới tâm trạng chuẩn bị xuất giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...