Nàng biết, nàng là người xuyên đến. Nhưng việc này cũng không nói lên được cái gì, có rất nhiều việc nàng không hiểu, làm cho nàng cảm thấy mờ mịt.
Thân thể này là nàng không sai, trí nhớ là nàng không sai, nhưng lại có một chút ký ức không nhớ! Ví dụ như, những người cùng việc trong hoàng cung nàng chỉ nhớ mang máng.
Nàng không rõ! Ở trên người mình xuất hiện cái bí ẩn gì, còn có Tả Phỉ Nhạn ở đây đã đi đâu rồi.
Phiên, nam tử thần bí mang theo ưu thương, tại sao hắn lại gọi nàng là Điệp nhi? Tại sao luôn miệng nói nàng không phải là công chúa? Nàng kia rốt cuộc là người nào? Rốt cuộc là người nào?
Tả Phỉ Nhạn đang nghỉ ngơi ở bên trong cung điện, đột nhiên có từng trận tiếng xột xoạt truyền vào, nàng ngừng suy nghĩ nhíu mày hỏi, "Thủy Liên, Thủy Điệp, sao các ngươi còn ở đây líu ríu không ngừng, rốt cuộc muốn làm gì đây?" Trong giọng nói tỏ ra không vui bởi những âm thanh kia
"Công chúa, nô tỳ, nô tỳ... Vậy thì ngươi nói đi!" Thủy Liên cùng Thủy Điệp đùn đẩy nhau, không ai muốn nói.
"Càn rỡ, có phải thường ngày bổn cung hay đùa giỡn với các ngươi, làm cho hôm nay trong mắt các ngươi cũng không có ta đây?" Các nàng đùn đẩy nhau, làm cho nàng nhớ tới nam tử kia nói nàng không phải công chúa, trong lời nói càng thêm nghiêm túc.
"Nô tỳ đáng chết, xin công chúa đừng nóng giận." Thủy Liên, Thủy Điệp bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, các nàng không nghĩ tới công chúa thường ngày đối với các nàng rất tốt, hôm nay giống như ăn phải hỏa dược, nổ súng với các nang.
"Đứng lên đi! Ta còn chưa có chết, hơi một tý là dập đầu liên tục." Nhức đầu vỗ vỗ trán, vươn tay ra hiệu, ý bảo các nàng đi vào nói chuyện.
"Nói đi, có chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy? Thủy Điệp mọi ngày ngươi nói nhiều nhất nên chuyện này ngươi nói đi." Trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, ra lệnh.
Vì bị điểm tên, Thủy Điệp chỉ có thể chần chờ nói, "Công chúa, nô tỳ nghe nói hôn sự của ngài đã định rồi." Nói xong câu đó, Thủy Điệp khiếp đảm ghé lên nhìn lén sắc mặt công chúa, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta không rõ đang suy nghĩ gì, nhưng càng thêm run sợ.
"Vậy sao? Là khi nào? Điệp nhi, ngươi nói hết đi, cũng đừng ấp a ấp úng làm ta nghe thêm ghét." Trong đó sẽ có thay đổi, nhưng nàng không biết là biến đổi như thế nào?
"Dạ, là ngày mai, cử hành cùng tiệc cưới của hoàng thượng, Thái hậu ý chỉ, cả nước ăn mừng ba ngày."
"Lẩm bẩm..." Thủy Điệp vội vàng nuốt nước bọt, để nói ra những lời này , nàng phải dùng rất nhiều dũng khí
"Thật là ngoài dự liệu của ta." Xem ra mẫu hậu rất nóng lòng, nàng cùng hoàng huynh giống như là một thương phẩm, phải dùng nhanh để có ích lợi.
Tả Phỉ Nhạn vừa lạnh nhạt hỏi, trên mặt vẫn chứa nụ cười nhàn nhạt: “Ngày mai là ngày mười lăm?"
"Hồi công chúa, ngày mai đúng là ngày mười lăm tháng tám, tiết trung thu." Thủy Liên thấy Thủy Điệp liếc mắt xin cứu trợ liền ôn nhu đáp.
"Điệp nhi, ta biết ngươi khinh công rất tốt, hiện nay có chuyện muốn ngươi đi làm, hi vọng ngươi sẽ không làm hư chuyện." Từ dưới gối lấy ra một phong thư được dán kín giao cho Thủy Điệp.
"Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ công chúa kỳ vọng." Thủy Điệp không biết vì sao công chúa biết nàng khinh công rất tốt, nhưng vẫn nghe theo lời nàng phân phó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...