Nhìn hộp gỗ tử mộc trong tay, điêu khắc tinh tế, hoa văn tinh sao, Tả Phỉ Nhạn không giải thích được? Ngu ngơ ngẩng đầu nhìn Vu Vĩ Kỳ.
"Không biết bên trong là cái gì?" Trong mắt nàng hiện lên nghi ngờ, làm Vi Vũ Kỳ mỉm cười.
Hắn lấy cái hộp trong tay nàng từ từ mở ra, trên nền tơ lụa trắng một cây trâm ngọc toàn thân trong suốt tỏa ra ánh lục quang nằm yên ở đó, bên trên khắc vài cánh hoa, trông rất sống động.
"Lễ vật quý như vậy lại muốn tặng cho ta?" Tả Phỉ Nhạn trầm trọng hỏi, nếu như nàng nhận lấy cây trâm ngọc này, có phải nàng cũng phải tặng lại hắn một cái gì đó? Nàng sợ mình trả không nổi.
"Ngươi không cần phải thấy nặng nề trong lòng! Ta cũng không muốn ngươi đáp lễ cái gì!"
Lấy cây trâm ngọc ra, thả hộp gỗ vào tay nàng, vòng ra sau nàng, vén mái tóc tán loạn của nàng lên, ngón tay linh động, chỉ thoáng sau mái tóc tán loạn của nàng được búi thành một búi tóc đơn giản, được cố định bằng trâm ngọc.
"Tại sao lại tốt với ta như vậy?" Ngửi thấy mùi hoa mộc lan từ phía sau truyền đến, Tả Phỉ Nhạn rất khó tưởng tượng, một người cả ngày làm bạn với đao kiếm, lại rất lạnh lùng lãnh khốc như Vu Vĩ Kỳ sao lại có mùi hương mộc lan, hương thơm rất dễ chịu, làm cho nàng nhớ tới một vị đại ca ở quá khứ cũng có mùi hương như vậy, người ấy có nụ cười thật ấm áp.
"Ta giúp ngươi bất cứ điều gì cũng không cần phải hồi báo, ta cảm thấy mình có thể cho ngươi ấm áp ..."
Hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng là hắn gián tiếp ưng thuận hứa hẹn với nàng, lỗ mũi lần nữa chua xót, nước mắt chảy ra khóe mắt, chảy xuống môi lạnh như băng.
Nàng thiếu hắn từ khoảnh khắc đó, phần nhân tình này, đời này kiếp này chắc cũng không trả hết được.
Tả Phỉ Nhạn hít hít lỗ mũi, từ trong túi quần lấy ra khăn tay màu xanh lam lau nước mắt, để cho mình nhìn không còn chật vật nữa, "Ta đi về đây, cám ơn trâm ngọc của ngươi, ta rất thích." Quơ quơ trên đầu trâm ngọc, chạy đi một đoạn đường, quay lại nói to với Vi Vũ Kỳ.
"Tiểu nhân, thật ra khuôn mặt của ngươi rất tuấn tú, nếu như ngươi vẫn giữ vững được tư thái này, ta đảm bảo ngươi sẽ mê luyến được rất nhiều nữ nhân!" Nhìn Vu Vĩ Kỳ từ cười yếu ớt biến thành lạnh lùng, Tả Phỉ Nhạn lần nữa cười lớn lên, nàng cảm thấy loại phát tiết biến tướng này trong lòng thật rất thoải mái.
Cám ơn ngươi, Vu Vĩ Kỳ!
Hướng về phía bóng dáng của hắn, Tả Phỉ Nhạn ở trong lòng yên lặng nói.
"Công chúa, công chúa, ngài trở về rồi, ngài muốn dọa chết tụi nô tì sao!" Thủy Liên, Thủy Điệp chạy tới đỡ Tả Phỉ Nhạn
"Vậy cùng về thôi?" Đối với hai nàng cười cười, có cung nữ tri tâm như vậy ở trong cung sợ rằng khó tìm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...