"Ta nào có nghịch ngợm?" Tả Phỉ Nhạn hỏi ngược lại, nàng cũng không nhận ra mình nghịch ngợm, nhiều nhất thì tạo chút không khí mà thôi.
"Này không gọi nghịch ngợm." Tả Phỉ Nhạn với lấy tay Mộc Thanh Phong nhảy lên bờ.
"Ta biết, ngươi đi đi!" Mộc Thanh Phong gật đầu, tỏ vẻ trong rừng trúc phát sinh hết thảy hắn cũng biết .
"Đợi một chút. . . Mộ, bộ dáng này của ngươi rất thanh tú, sau này đừng dán mặt nạ nhìn như một tên thô lỗ nữa ." Mộc Thanh Phong khẽ cười, Tả Phỉ Nhạn hai mắt mở to.
"Ngươi cười nhìn rất đẹp..." Ngây người! Nổi lên hoa si rồi.
"Nha đầu ngốc, vào đi thôi!" Lôi kéo nàng đang đứng sững sờ đi vào nhà cỏ, quay đầu lại nhìn thấy bước chân của Nam Cung Mộ hơi lảo đảo.
Tả Phỉ Nhạn nhiệt tình gặm gà nướng Mộc Thanh Phong đưa tới, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Mộc Thanh Phong, chỉ tay, cả giận nói, "Ngươi có phải là cái người tên Phiên kia không? Tại sao bắt ta đi đến sườn núi cách mười dặm vậy."
"Không phải là ta." Mộc Thanh Phong đưa cho nàng khăn tay có nhàn nhạt mùi thuốc màu lam, ý bảo nàng lau tay.
"Thật sự không phải là ngươi?" Tả Phỉ Nhạn không tin, nếu như không phải là hắn, thì tại sao hắn lại biết nàng ở sườn núi cách kinh thành mười dặm? Nàng không phải người ngu.
"Là Tả Dận Hạo đưa tin bằng chim bồ câu bảo ta chú ý đến ngươi một chút." Từ khi nàng còn chưa bước chân ra khỏi cửa cung, Tả Dận Hạo đã gửi thư bằng chim bồ câu đến, bảo hắn phái người bảo vệ an toàn của nàng.
"Hoàng huynh?" Rõ ràng bộ dạng của hắn một mực không muốn gặp lại nàng, thế thì tại sao còn quan tâm nàng, lại còn bảo vệ nàng? Nàng kiên quyết không tin.
"Là hoàng huynh ngươi."
"Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Với địa vị của Mộc Thanh Phong, hẳn phải ở nhà cửa rộng rãi thoải mái, ăn cao lương mỹ vị, chứ tại sao lại phải ở chỗ này, còn tự mình nấu cơm.
"Nơi này không khí trong lành, tốt cho dưỡng bệnh." Mộc Thanh Phong để bát đũa xuống, cầm quyển sách thuốc lên, quay lại nói.
"Ngươi bị bệnh gì?" Hắn thoạt nhìn không giống sinh bệnh nặng, cùng lắm thì da có hơi trắng , hơi có chút gầy gò, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt, còn các cái khác nhìn cũng bình thường.
"Bệnh khó thở." Mộc Thanh Phong thản nhiên nói.
"Vậy cũng phải trị lành! Bệnh đó cũng không gọi là bệnh nặng." Tả Phỉ Nhạn gặm đùi gà, học khẩu khí của hắn thản nhiên nói.
Bệnh thờ khò khè với nền y học ở thế kỷ 21 cũng không được coi là bệnh khó chữa, nhiều lắm thì cũng chỉ phải kiêng cữ vài tháng, đại thể như là châm cứu một chút, uống một ít thuốc bắc là khỏi .
"Hiện tại khá, Điệp nhi không cần quan tâm." Mộc Thanh Phong cầm lấy một mảnh lá trúc kẹp ở bên trong sách thuốc, che đậy ánh mắt ôn nhu, lẳng lặng nhìn tướng ăn nhiệt tình của Tả Phỉ Nhạn.
"Mấy món ăn này ăn rất ngon nha?" Chỉ chỉ mấy món ăn bày trên bàn trúc có thịt kho tàu, gà nướng thơm phức, vài đĩa rau, còn có một bát canh.
"Ăn thật ngon, quả thực có thể so sánh với món ngon trong hoàng cung." Ngon đến nỗi nghĩ có thể đem đầu ngón tay gặm được.
"Vậy ăn nhiều một chút, ngươi gầy quá." Trang phục mát mẻ của nàng, để cho hắn có thể dễ dàng nhìn ra thân hình của nàng.
"Có lạnh không? Nơi này nhiệt độ lạnh hơn so với trong thành." Mộc Thanh Phong quan tâm hỏi.
"Hắt xì..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...