"Mẫu hậu, nhi thần còn chưa nghĩ lập hậu." Tả Dận Hạo không chút suy nghĩ cự tuyệt, cho tới bây giờ hắn cũng chưa nghĩ muốn lập hậu sớm như vậy.
"Hoàng nhi, tuổi ngươi không còn nhỏ, nên lập hậu ." Thái hậu không buông tha giọng nói bá đạo ép buộc.
"Mẫu hậu, nhi thần mới hai mươi mốt thôi, trong cung cũng đã lập quý phi cùng với quý nhân, sau này lập hậu cũng được." Hắn là người trong cuộc còn không gấp, sao người ngoài cuộc như mẫu hậu lại gấp vậy chứ?
"Hai mươi mốt? Ngươi cũng biết ngươi đã hai mươi mốt sao? Nhớ năm đó phụ vương ngươi bằng tuổi ngươi bây giờ thì ngươi cũng đã được một tuổi, mà hoàng hậu cũng đã được lập ba năm, ngươi còn mặt mũi nói ra những lời đó sao?." Thái hậu tức giận, mình mất công nuôi dưỡng nhi tử lớn bằng từng này mà lại đi cãi lời bà.
"Mẫu hậu, nhi thần không dám so sánh với phụ hoàng, phụ hoàng công đức vĩ đại, nhi thần làm sao bằng được." Phụ vương bằng tuổi hắn bây giờ, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần đã đầy đủ, còn chưa kể đến những cung nữ không có danh phận, cùng với những cô gái ở dân gian có quan hệ tình cảm với phụ vương.
Nghĩ đến đây Tả Dận Hạo cảm thấy xem thường, hắn vẫn không đồng tình với tính phong lưu của phụ vương. Dù sao hiện tại phụ vương đã chết, hắn cũng không muốn nói nhiều làm gì.
"Tỷ tỷ bớt giận ( bác đừng nóng giận. )" Thái phi cùng Mộc Thanh Phong đồng thời an ủi thái hậu đang tức giận.
"Dận Hạo..." Mộc Thanh Phong dùng ánh mắt ý bảo Tả Dận Hạo không nên nói thêm nữa.
"Là nhi thần không đúng, mẫu hậu đừng tức giận ." Đầu tiên Tả Dận Hạo hạ giọng nói, hắn sợ mình nói gay gắt thêm nữa sẽ làm mẫu hậu tức chết.
"Hoàng nhi, ngươi thật không nghĩ đến việc lập hậu? Là vì Hoàng quý phi Ý Vận kia sao?" Bà phải sớm nghĩ đến việc hoàng nhi kiên quyết không lập hậu là do Ý Vận kia.
"Mẫu hậu làm sao lại nghĩ đến Vận Nhi?" Có một nửa nguyên nhân là bởi vì nàng, nhưng còn có một nửa ngay cả chính hắn cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy chưa tìm được người thích hợp cho ngôi hoàng hậu.
"Xem kìa, quả nhiên là nàng!" Thái hậu ngồi thẳng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
"Hoàng nhi, không phải là mẫu hậu xem thường nàng, mà bởi vì nàng ta thật sự không xứng đáng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu. Hôm nay, nàng được sắc phong là Hoàng quý phi mẫu hậu cũng không có ý kiến, nhưng nếu là hậu vị thì tuyệt đối không thể là nàng ta được." Một tiểu thư mà gia tộc đã xuống dốc, nghĩ muốn ngồi lên ngôi hoàng hậu sao, thật là nằm mơ.
Nếu như không phải có tây thái phi làm chỗ dựa vững chắc cho nàng ta, thì bà đã đem nàng ta biếm vào lãnh cung từ lâu rồi, nếu không phải vì nàng ta thì vì sao Hoàng nhi không chịu nạp phi lập hậu đây? Tự nhiên cảm thấy thù nàng ta?
"Mẫu hậu, tại sao không thể là Vận Nhi? Vận Nhi có cái gì không tốt? Thân thế nàng trong sạch, giỏi ca múa, ôn nhu thiện lương, huống chi tổ tiên còn lập được công cao." Tả Dận Hạo chính là nghĩ không ra, vì sao mẫu hậu lại chán ghét Vận nhi như vậy.
Từ sau khi Vận Nhi tiến cung, mẫu hậu vẫn ghét nàng, còn gây khó khăn khắp nơi, mặc dù Vận Nhi không có kể lại, nhưng là hắn biết, cho nên mới phải hạ lệnh cấm không cho bất kỳ ai đến cung Triêu Dương.
"Hoàng nhi, ngươi chẳng lẽ không biết đám cưới của hoàng tộc là dựa trên cái gì sao?" Thái hậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, "Đúng, là lợi ích, không có cuộc hôn nhân nào mà lại không dựa trên lợi ích cả."
"Ngươi cho rằng mẫu hậu ngươi cùng phụ vương ngươi là yêu nhau mà lấy nhau sao? Sai rồi, đó là do ở sau lưng mẫu hậu có người hậu thuẫn, đem lại lợi ích lớn lao cho phụ vương ngươi. Hoàng nhi, đừng trách mẫu hậu nói chuyện lòng dạ ác độc, ngươi thân là người hoàng gia, ắt hẳn phải hiểu được đạo lý này chứ." Từng lời nói thật lòng của Thái hậu làm vỡ nát ảo tưởng của Tả Dận Hạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...