Hoàng Kim Đài

Như bị người phủ đầu giáng một cú bạt tai, bên tai Phó Thâm hỗn loạn tạp âm, tim đập điên cuồng, mũi tên này kéo y trở về đoạn ký ức tựa ác mộng kia, đá tảng rơi xuống đỉnh đầu, đôi chân tàn phế dường như có tri giác, truyền đến nỗi đau đứt xương khiến người ta phát ngất.

Y cúi gập người, lưng cong lên, đây là động tác tự vệ theo bản năng, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống theo thái dương, dọc theo đôi má hao gầy trượt xuống cổ, gân xanh dưới làn da tái nhợt nổi lên, như thể đang chôn giấu một con hung thú sắp sửa phá thể xông ra.

“Rắc” một tiếng, hộp gỗ cứng rắn không chịu nổ lực tay của y, bị bóp nát mối nối. Mảnh gỗ vỡ tóe ra, đâm mạnh vào lòng bàn tay Phó Thâm.

Nhưng cái đau ấy tựa như một mũi kim châm, chớp mắt xuyên não thấu xương, một châm ổn định lại hồn phách lung lay chực đổ của y. Tầng tầng mê chướng bị thiên quang xuyên thủng, ác mộng quay cuồng nhanh chóng tan đi.

Phó Thâm vã mồ hôi ngẩng đầu lên, y không rơi lệ, nhưng đôi mắt lại phiếm hồng, dày đặc tơ máu. Hàng mi đen dày rủ xuống như mưa, lộ ra con ngươi tối tăm tựa như một con thú dính máu tươi bị vây nhốt.

Tầm mắt y dời về phía hộp gỗ trên bàn, chợt phát hiện trong khe hở lộ ra một rìa trắng —— Trong kẽ hộp còn có một tờ giấy.

Chưa tới nửa canh giờ sau, Tiêu Tuân canh giữ ngoài cửa nghe tiếng gọi của Phó Thâm trong phòng. Hắn đẩy cửa đi vào, cứ cảm thấy trong phòng ngoại trừ mùi than đốt, còn có một mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Hầu gia.”

Phó Thâm ngồi ở trước bàn sách, sắc mặt bình tĩnh không dao động, có lẽ còn lạnh nhạt hơn bình thường đôi phần, trong tay đang vuốt ve một chiếc hộp gỗ dài. Máu tươi nhuộm đỏ bàn tay y, ngay cả hộp cũng loang lổ vết máu, song y dường như không cảm thấy đau, thần thái vẫn như thường, nói: “Trong vòng ba ngày, trong phủ có những ai tiến vào thư phòng? Gọi tất cả đến cho ta.”

Tiêu Tuân bị bàn tay máu me của y dọa sợ, muốn băng bó vết thương cho y trước, nhưng Phó Thâm lại chẳng buồn nhấc mắt. Tiêu Tuân không dám trái lời y, vội vàng cúi đầu vâng dạ. Khi đang định ra ngoài, Phó Thâm bỗng gọi hắn lại: “Gượm đã.”

Tiêu Tuân: “Xin ngài cứ nói.”

Y trầm ngâm chốc lát, nói: “Mang cả thân binh vào.”

Sau khi gặp nạn ở ải Thanh Sa, chuyện đầu tiên Phó Thâm làm khi tỉnh lại chính là sai người đi tìm mũi tên ghim vào núi đá kia. Tay trắng trở về là chuyện đã dự đoán trước, y cho rằng mũi tên này đã sớm bị chôn vùi dưới mưa đá cuồn cuộn, không ngờ lại có kẻ ra tay trước y lấy đi vật chứng quan trọng này.

Nhưng rốt cuộc là ai có năng lực ấy, có thể hành động nhanh hơn người của y, hơn nữa còn đưa vật chứng đến ngay trước mắt y, nhanh chóng tìm được chân tướng như thế?


—— Chọc thủng tầng tầng chân tướng này, là có rắp tâm gì?

Chẳng mấy chốc sau, đám hạ nhân cao thấp khác nhau, già trẻ lẫn lộn, lục tục đứng trước mặt y, cúi đầu rụt vai, ánh mắt kinh hoảng, người nào người nấy hận không thể chui vào trong đất. Ngoài phòng là một Bắc Yến thiết kỵ đằng đằng sát khí, vẻ mặt giống như bất cứ lúc nào cũng muốn xách đao xông vào chém người.

Giọng Phó Thâm rất nhỏ, nghe có vẻ mệt mỏi lạ thường, y tiện tay ném cái hộp lên chiếc bàn tử đàn, hỏi thẳng: “Cái hộp này, ai từng nhìn thấy, xuất hiện ở thư phòng từ bao giờ, là ai mang vào?”

Theo trình tự thời gian, người đầu tiên vào thư phòng tiến lên biện nhận, đều lắc đầu nói không biết, mãi đến khi mấy hạ nhân sáng nay quét tước thư phòng xem qua, mới có chút ấn tượng mơ hồ, nói là khi vào chỉ thấy trên bàn sách có cái hộp như thế. Bọn họ còn tưởng là đồ cũ của Phó Thâm, không dám tùy tiện di chuyển.

Ánh mắt mọi người đểu rơi vào người đứa nhóc sai vặt hôm qua mang bình hoa vào thư phòng.

Đó là một thằng bé mười ba mười bốn tuổi, mặc áo tay ngắn màu xám, cha mẹ mất sớm, làm việc cùng ông nội trong hầu phủ. Ngày thường nó đều rúc trong bếp không ra ngoài, chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, bị ánh mắt sắc lạnh của Phó Thâm đảo qua, nó nhất thời hoảng loạn, quỳ mọp xuống, khóc lóc vừa dập đầu vừa kêu “Lão gia tha mạng”.

Phó Thâm xoa xoa mi tâm, bị tiếng khóc của nó làm đau đầu, lạnh lùng nói: “Ngậm miệng.”

Thanh âm của y rất nhẹ, song có lẽ vì quen ra lệnh, nên mỗi chữ đều nặng vô cùng, rơi trên mặt đất như có thể nện ra hố. Đứa nhỏ kia lập tức im bặt, có điều run càng mạnh hơn. Phó Thâm hỏi: “Cái hộp này là ngươi đặt vào đây?”

“Không, không, không phải……”

“Vậy thì là ai?”

“Tiểu nhân, tiểu nhân không biết……”

Phó Thâm âm trầm nói: “Ta không có kiên nhẫn để nhìn ngươi ở đây run rẩy, khai sớm thì xong chuyện sớm. Cho ngươi một cơ hội nữa, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Sai vặt cắn môi dưới, hai tay vò góc áo, cuối cùng không chịu nổi uy thế của Phó Thâm, nhỏ giọng khai thật: “Tiểu nhân, thật, thật sự không rõ lắm, có thể là Vương, Vương Cẩu Nhi……”

Phó Thâm không hiểu ra sao: “Vương Cẩu Nhi là ai?”


“Là, là con trai của nhà họ Vương ở kênh Dương Thụ bên thành Đông, thường cùng cha cậu ta đến hầu phủ đưa đồ ăn….. Tối hôm qua Phó gia gia bảo ta tới thư phòng đặt bình hoa, Vương Cẩu Nhi nói cậu ta cũng muốn xem, xem thư phòng của nhà giàu có trông như thế nào. Ta nghĩ, hầu gia sẽ không đến đâu, nên, nên liền dẫn cậu ta cùng vào…..”

Phó Thâm: “Tiêu Tuân.”

Tiêu Tuân: “Thuộc hạ đã rõ.”

Người ngoài tự tiện xông vào thư phòng hầu phủ, mặc dù trong thư phòng không có vật gì quan trọng, nhưng cũng là sơ suất rất lớn của mấy hộ vệ bọn họ. Tiêu Tuân lập tức dẫn theo hai thân vệ đi điều tra “Vương Cẩu Nhi” kia. Phó Thâm chậm rãi nhìn đám người hầu đứng bên dưới, bỗng cười gằn một tiếng cực khẽ.

“Xem ra mấy năm nay bản hầu quả thực sơ sót, tưởng rằng cái ‘hậu viện’ này có còn hơn không, chẳng có giá trị khiến kẻ khác phóng hỏa. Ai ngờ phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng, sơ hở còn lớn hơn cả cái sàng nữa. Chuyện hôm nay, xem như là bài học cho chư vị, cũng là cho chính ta. Phó bá ——”

Lão bộc nơm bớp lo sợ tiến lên: “Xin hầu gia phân phó.”

“Cho ông ba ngày, giải tán toàn bộ hạ nhân trong phủ, bảo bọn họ tới từ chỗ nào thì quay về chỗ ấy đi, tự lo đường ra cho mình. Kể từ hôm nay, hầu phủ sẽ do Bắc Yến quân tiếp quản, những người không liên quan đều không được lưu lại đây. Thế thôi, đi đi.”

Mọi người lập tức quỳ xuống, tiếng cầu xin tha thứ không dứt bên tai: “Hầu gia! Kính xin hầu gia khai ân….. Cho chúng ta một con đường sống!”

“Đừng để ta nói đến lần thứ hai,” Phó Thâm nói, “Tiểu Đinh, đi giám sát.”

Một thân vệ theo lệnh bước ra khỏi hàng, kéo lão bộc ra ngoài. Mọi sự đã định, những người còn lại như thể chim cút bị tròng dây thừng, rụt cổ đi theo sau hắn, lục tục rời khỏi thư phòng.

Phó Thâm nhanh gọn xử lý xong một mớ bòng bong, cục tức nghẹn ở ngực lại vẫn chưa tiêu biến. Thân lẫn tâm y đều mệt mỏi, hận không thể nhắm mắt xuôi tay luôn cho rồi. Ý nghĩ này còn chưa định hình thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: “Hầu gia, bên ngoài có một vị đầu lĩnh cấm quân tìm đến, nói là có người nhờ hắn chuyển lời đến ngài.”

Phó Thâm đang chìm trong nỗi kinh nghi bất định về chiếc hộp gỗ kia, nên đặc biệt nhạy cảm với hai chữ cấm quân này, y lập tức nói: “Để hắn vào.”

Cả đoạn đường Ngụy Hư Chu đều bị nhìn chằm chằm, thân vệ trong phủ đều là quân nhân từ chiến trường, đều không quen nhìn tướng quân cấm quân sống trong nhung lụa như hắn. Đến khi trông thấy Phó Thâm ngồi trên xe lăn, Ngụy tướng quân suýt chút nữa sinh ra ba phần cảm giác thân thiết, vội vàng tiến lên hành lễ: “Hạ quan Ngụy Hư Chu, thượng tướng quân của tả thần khu quân, kính chào hầu gia.”

Phó Thâm hiện tại nhìn ai cũng thấy hoài nghi, song Bắc Nha cấm quân nằm dưới sự khống chế của Nghiêm Tiêu Hàn, khiến y chẳng thể nghi ngờ nhiều. Nói đến cũng lạ, Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn có nguyên tắc đối nhân xử thế hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa cả hai lại có sự thẳng thắn sâu sắc. Y tín nhiệm vị chó săn triều đình ác danh chồng chất này, bởi vậy khi đối mặt với Ngụy Hư Chu cũng biểu hiện hòa nhã hơn nhiều: “Không cần đa lễ, mời Ngụy tướng quân ngồi. Rót trà.”


Ngụy Hư Chu không dám quá mức thận cận với y, chỉ sợ người khác nghi kỵ, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Hầu gia không cần nhọc lòng tiếp đãi, ta nói xong sẽ đi ngay. Khâm sát sứ đại nhân của chúng ta vừa mới được bệ hạ triệu kiến, ủy thác ta đến gửi lời cho hầu gia, dạo gần đây những nhà danh gia vọng tộc trong kinh thành đều đang ngầm đồn thổi, bảo rằng ngài có….. ham thích long dương. Việc này phải thận trọng, ý của khâm sát sứ đại nhân là, hầu gia phải lưu tâm nhiều hơn, kịp thời xử lý.”

Tin tức này không thua gì sấm giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh, bổ cho Phó Thâm tê dại từ đỉnh đầu đến gót chân: “Ngươi nói cái gì?”

Ngụy Hư Chu: “Đại nhân còn nói, bất luận xảy ra chuyện gì, xin hầu gia tạm thời nhẫn nại, ngàn vạn lần chớ khinh cử vọng động.”

Phó Thâm chợt biến sắc: “Nghĩa là sao?”

Ngụy Hư Chu cũng chẳng rõ vì sao, vô tội nhìn lại y.

Sự tình quá nhiều, chuyện nào chuyện nấy đều cứng như đá, mắc nghẹn ở đó khiến y gần như không thở nổi. Vô số ý nghĩ và ngờ vực bỗng chốc trào ra như tâm ma, tức khắc chiếm cứ toàn bộ tâm trí y ——

Bất luận xảy ra chuyện gì, đều chớ khinh cử vọng động.

Mũi tên đựng trong hộp, tờ giấy trong khe hở, “Vương Cẩu Nhi” lẻn vào thư phòng….. Nghiêm Tiêu Hàn đang ám chỉ thứ nào trong số đó, hay là những âm mưu ẩn sâu trong bóng tối mà y vẫn chưa phát hiện ra?

Đây rốt cuộc là biết trước, hay đã sớm có dự mưu?

“Hầu gia! Hầu gia!”

Giữa lúc xuất thần, lão bộc hổn hển chạy vào thư phong, cắt ngang suy nghĩ điên cuồng như thể tẩu hỏa nhập ma của Phó Thâm. Y rốt cuộc cũng thoát ra khỏi tâm ma, chợt cảm thấy kinh sợ như bản thân chui đầu vào ngõ cụt, quá mức cực đoan.

“Chuyện gì?”

Lão bộc vội vàng nói: “Thánh chỉ, chúng ta có thánh chỉ! Công công mời ngài ra ngoài tiếp chỉ!”

Ngụy Hư Chu vô cùng tinh tường, nghe vậy thì lập tức đứng lên: “Nếu hầu gia có việc, tại hạ xin cáo từ trước.”

Phó Thâm chạm mắt với hắn, hiểu ý gật đầu: “Phó bá, dẫn vị đại nhân này ra ngoài từ cửa hông. Đợi ta thay triều phục, sẽ đi gặp khâm sai.”

Trong Dưỡng Tâm điện.


“Mộng Quy.”

Thái tử đi rồi, Nguyên Thái đế bỗng thay đổi xưng hô. Nghiêm Tiêu Hàn hơi run run, lập tức cung kính đáp: “Bệ hạ.”

“Gần đây trẫm thường hay tỉnh giấc giữa đêm,” Nguyên Thái Đế nói, “Có lúc rõ ràng chỉ có mình trẫm trong tẩm cung, lại cứ luôn cảm thấy bên cạnh giường, dường như có người khác đang say ngủ. Ngươi nói xem, là chuyện gì thế này?”

Nghiêm Tiêu Hàn mặc dù là võ quan, song tốt xấu gì cũng từng đọc vài cuốn sách, nghe thấy lời ấy thì đổ mồ hôi lạnh.

Suy nghĩ của hắn thay đổi xoành xoạch, phản ứng cực nhanh, tức khắc quỳ xuống thỉnh tồi: “Bẩm bệ hạ, bệ hạ chính là chân long thiên tử, tử vi hộ thể, yêu tà bất xâm, ắt hẳn là lũ gian tà núp trong bóng tối giả thần giả quỷ, mưu đồ gây rối. Chúng ta mang trọng trách bảo vệ giám sát mà lại thủ hộ bất lực, khiến cung đình không yên ổn, thánh giá bất an, tội đáng muôn chết!”

Hắn nhận sai vô cùng nhanh. Ý Nguyên Thái đế vốn không phải vậy, nhất thời không biết được Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc là ngốc thật hay đang giả ngốc, liền lựa lời nói rõ hơn một chút: “Cũng không phải việc thần quỷ, mà là lòng trẫm bất an. Trong kinh thành, Nam Bắc cấm quân, hoàng thành binh mã ty, ngũ đại kinh doanh, gần ba mươi vạn binh sĩ, nhưng trẫm lại luôn cảm thấy chung quanh mịt mờ, lang hổ rình quanh.”

“Thậm trí có lúc trẫm hoài nghi, giang sơn Đại Chu, giang sơn của ông cha ta, rốt cuộc là nằm trong tay trẫm, hay là tay kẻ khác?”

Nói đến nước này, đã là giương cung bạt kiếm, lộ ra kế hoạch. Nghiêm Tiêu Hàn thực sự không cách nào tiếp tục giả ngu được nữa, đành phải khom người nói: “Xin bệ hạ chỉ rõ.”

Nguyên Thái đế hỏi: “Mộng Quy, còn nhớ năm đó khi đặc cách đề bạt ngươi làm khâm sát sứ của Phi Long vệ, trẫm từng nói gì không?”

Tiền thân của Phi Long vệ là “Ngự Phi Long Cứu”, vốn là nơi chăn nuôi ngựa trong cung, do hoạn quan quản lý. Khi hoàng đế đời thứ ba của Đại Chu là Thuần Hóa đế còn tại vị, quan văn tiền triều thế lực lớn mạnh, có một dạo khống chế cấm quân, quân vương chỉ như con rối, địa vị tràn đầy nguy cơ. Để hóa giải cục diện, Thuần Hóa đế đã đổi Ngự Phi Long Cứu thành Phi Long vệ, thông qua tay hoạn quan một lần nữa khống chế Bắc Nha cấm quân. Phi Long vệ vọt lên trở thành tâm phúc của thiên tử, quyền thế khổng lồ, không phải thân tín của đế vương thì không thể đặt chân vào. Kể từ đó Bắc Nha cấm quân vẫn luôn do hoạn quan nắm giữ, mãi đến năm Nguyên Thái thứ hai mươi, khâm sát sứ tiền nhiệm của Phi Long vệ là Đoạn Linh Lung qua đời, Nguyên Thái đế đặc cách đề bạt tả thần võ vệ tướng quân khi ấy là Nghiêm Tiêu Hàn làm khâm sát sứ tân nhiệm, mới phá vỡ cục diện này.

Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc dựa vào đâu để thượng vị đến nay vẫn là bí mật, song không thể phủ nhận, Nguyên Thái đế xác thực vô cùng coi trọng hắn. Những năm này Nghiêm Tiêu Hàn quả thực cũng làm một cô thần tốt, biến Phi Long vệ trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay hoàng đế. (Cô thần: chỉ thần tử không được trọng dụng hoặc dốt nát vô tri.)

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ câu nói sau cùng trên đạo thánh chỉ năm ấy.

“Nay lệnh cho ngươi làm khâm sát sứ Phi Long vệ, thay trẫm tuần hành tứ phương, giám sát bách quan. Nơi mắt ngươi thấy, nơi tai ngươi nghe, nơi thân ngươi đến, nơi kiếm ngươi chỉ, đều như đích thân trẫm tới.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Bệ hạ hết lòng kỳ vọng, thần khắc sâu trong tâm, đến chết cũng không dám quên.”

“Không uổng công mấy năm nay trẫm coi trọng ngươi,” Nguyên Thái đế ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói, “Trẫm muốn ngươi đi làm một việc. Việc này có lẽ phải hai ba năm hoặc dài hơn, nhưng nếu thành công, từ nay trẫm liền có thể yên ngủ không lo nghĩ rồi.”

“Trẫm muốn ban hôn cho ngươi và Phó Thâm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui