Tuyền đi ra tới cửa nhưng lại kinh ngạc phát hiện Hứa Trạm và Thương Diễn đều đã lui xuống, chỉ có một mình Tễ Linh Nhạc đứng bên cánh cửa, sắc mặt có chút bàng hoàng.
Hắn vừa hoảng sợ, đồng thời cũng bắt đầu tự suy đoán xem, đại ca rốt cuộc tới từ khi nào? Y đến tột cùng đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện…
“Ha ha, đại ca, ngươi đã trở về a!” Tuyền cười khan chào hỏi, “A, ta đã một thời gian không đến thăm Si Ảnh, cái kia…”
“Ta đã nghe được tất cả!” Tễ Linh Nhạc vô cùng thành thật, cũng càng muốn biết nhiều hơn, “Có điều… ngươi làm sao biết là Si Ảnh đã hãm hại tên Trần tri phủ kia?”
Tuyền nhún nhún vai, “Cũng là trong lúc vô tình đoán được thôi, bởi vì Diệu Quang nói Si Ảnh là người có khả năng vì ái nhân mà nỗ lực hết thảy, hắn lại biết chuyện quan ngân, thêm vào đó là tên Trần tri phủ cũng là khách quen của hắn, cho nên ta liền đoán bọn họ có phải đã có liên hệ gì không… Kết quả đúng như dự đoán của ta!”
Tễ Linh Nhạc mày kiếm khẽ chau, có chút không cam lòng hỏi: “Vậy sao hắn không nói cho ta biết mọi chuyện? Hắn hẳn là biết ta sẽ có cách giúp hắn chứ!”
“Ta van ngươi, đại ca, ngươi đừng có tự cho mình là đúng như thế, ngươi quan tâm đến cảm thụ của Si Ảnh một chút được hay không?” Vị đại ca của mình sao lại chậm hiểu như thế chứ, “Nếu là ngươi thì ngươi có đi nói với tình nhân của mình rằng, vì quan vị của phụ thân, ta đã bị chúng quan viên của triều đình chà đạp, ngươi hãy giúp ta đi không?… Ngươi có thể nói sao?” Đương nhiên là không thể rồi?
Con người luôn là một sinh vật vô cùng kỳ quái, đôi khi có những việc, càng là người thân cận thì càng khó nói được nên lời…
Tễ Linh Nhạc trầm mặc, “… Vậy ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Dù sao đây là sự tình liên quan tới cả triều đình, cho dù có bất mãn với sự làm càn của chúng thì Tễ Linh Nhạc vẫn phải hỏi ý kiến của hoàng đế một chút.
“Theo những gì Si Ảnh nói, đông đảo các quan viên quyền cao chức trọng trong triều đều có dính dáng tới việc này…” Tuyền vuốt vuốt cằm, cười nói như thể chỉ là đùa giỡn, “Vậy đem toàn bộ bọn chúng triệt hạ đi thôi!”
“Sao?!” Tễ Linh Nhạc có chút giật mình, hắn sao lại có thể nói dễ dàng như thế, “Đây đều là những trọng thần của triều đình, nếu như một lúc thay đổi toàn bộ… ta chỉ e sẽ mang tới phiền toái cho hoàng triều…”
Cũng chính vì bận tâm tới chuyện này nên y mới không dám có bất cứ hành động trả thù thực sự nào.
“Giữ lại bọn chúng mới là tai họa!” Ánh mắt Tuyền lập tức trở nên sắc bén, “Bọn chúng từng là công thần, nhưng giờ đều già cả, đã biến chất hết rồi… đã trở thành sâu bọ có hại cho hoàng triều… Như vậy nên thừa dịp này sớm diệt trừ bọn chúng!”
“Ngươi tựa hồ đã có chủ ý.” Nhìn bộ dáng xảo trá của Tuyền, Tễ Linh Nhạc nhất thời cũng hăng hái lên.
“Đại ca cũng có thể lập kế hoạch đi! Huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận kỹ càng!” Y còn nói, chính mình không phải cũng mang vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười hay sao?!
“A… Cứ như vậy đi…”
Trong tẩm cung, Si Ảnh không hề hay biết một chút nào, mà huynh đệ hai người tại cửa tẩm cung thảo luận tới vô cùng vui sướng, xem ra sẽ có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi đây…
Vào đêm hôm ấy, từ trong phủ đệ của Hữu Thị Lang Võ Tư Hoành truyền ra tin tức có thích khách, hơn nữa thích khách này lại không phải hạng tầm thường, sự tình vô cùng bí hiểm!
Nghe nói thích khách này cũng không thương tổn bất luận kẻ nào, chỉ là vào phòng Võ Tư Hoành khi y đang ngủ thì thầm vài câu, Võ Tư Hoành nghe xong đột nhiên bừng tỉnh, sau đó cũng không dám ngủ nữa, ôm lấy chăn chui vào trong góc, hai mắt mở trừng trừng, toàn thân mồ hôi lạnh vã ra như tắm, miệng thì thào tự nói nhưng nhất định không cho người khác tới gần, như thể bị quỷ nhập thân vậy…
Ngay ngày hôm sau cũng chưa có ai nghe được tin đồn gì, nhưng mấy ngày tiếp theo, các triều thần liền phát hiện ra có vấn đề, vì Võ đại nhân chẳng những mấy ngày nay không vào triều, hơn nữa đại môn phủ đệ luôn đóng chặt, phu nhân của hắn cự tuyệt không tiếp khách, bí mật thu thập quần áo, mang theo hài tử suốt đêm trốn khỏi kinh thành… Không quá vài ngày, bọn hạ nhân trong phủ hữu thị lang cũng đều rời đi, để lại một mình Võ Tư Hoành gần như điên dại, cuối cùng khi triều đình phái người đi tìm, lại phát hiện ra hắn treo cổ tự vẫn trong phòng…
Chuyện này đã làm dậy lên một trận phong ba không nhỏ trong triều, người người đều cảm thấy bất an, kẻ có tật giật mình lại càng mang tâm sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn không thể không giả bộ thanh thản ung dung…
“Này, ngươi đã nghe chuyện tình Võ đại nhân chưa?” Các đại thần đều trao đổi với nhau tin tức mình nghe được, thậm chí có kẻ đã bị lời đồn dọa cho đến mức mặt không còn chút máu.
“Ai…” Một người len lén nhìn về chỗ trống vốn là của Hữu thị lang, “Thật không biết thích khách kia là người phương nào, cư nhiên lại lợi hại như thế!”
Tham tướng Hồ Phong đứng bên kia cũng bất tri bất giác ra một thân mồ hôi lạnh, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi… các ngươi có ai biết… Võ đại nhân… bấy giờ như kẻ điên, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm cái gì không?”
“Ta biết!” Đáp lời chính là thái phó của thái tử – Di Lượng, “Chẳng lẽ các vị đại nhân chưa nghe nói sao?” Hắn cố ý dùng khẩu khí vô tội hỏi, đây là nhiệm vụ hoàng đế bệ hạ đã tin tưởng giao cho hắn.
“Vậy là… là cái gì?” Một lời nói dấy lên ngàn lớp sóng, trong nháy mắt hắn đã bị các đại thần vây quanh, “Chẳng lẽ thái phó nghe được điều gì sao?”
Di Lượng theo lời Tuyền hồi đáp: “A, ta trước từng gặp một hạ nhân trong phủ ấy, hắn có nói cho ta biết… Võ đại nhân kia một mực nói rằng… Ta không có, ta không có, ta không phải cố ý muốn chạm vào ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi…”
Lời vừa nói ra, các đại thần vốn đang thảo luận sôi nổi nhất thời đều trở nên trầm mặc, mặt tái đi đứng một chỗ không nói nên lời.
Hài lòng nhìn thành quả mình tạo nên, Di Lượng tiếp tục hỏi: “Các vị làm sao vậy? Các vị biết Võ đại nhân ý nói gì sao?”
“Này…” Các đại nhân hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.
“Võ đại nhân chắc bình thường đã làm chuyện gì không tốt nên người ta mới đi tìm hắn, chẳng trách người ta!” Mẫn Chi Thiện bình tĩnh ngồi một bên bình luận.
Nhìn bộ dáng kia của lão, một đám đại thần cùng hội cùng thuyền lập tức phụ họa theo, “Đúng đúng, Võ đại nhân nhát gan như chuột, tự làm tự chịu!”
“A?!” Di Lượng sớm đã bất mãn với lão hồ ly được sủng mà kiêu này, lập tức trả lời, “Như vậy theo ý của Mẫn đại nhân thì đây chính là báo ứng của hắn?”
“Đó là đương nhiên!” Cảm thấy trong lời nói của hắn có mang theo mùi thuốc súng, Mẫn Chi Thiện liền đáp.
Di Lượng như thể khiêu khích tới trước mặt lão, “Vậy xin hỏi Mẫn đại nhân một việc!”
“Việc gì?”
“Mẫn đại nhân luôn miệng kêu khẩu dụ của tiên hoàng, Nhạc vương gia phải kết hôn với cháu gái của ngươi, lão phu và ngươi đều là thần tử của bệ hạ, vì sao lão phu chưa từng nghe nói?” Di Lượng lúc đó đã cảm thấy kỳ quái, nhưng vì chưa có thời cơ thích hợp nên đã cố nhịn xuống, hôm nay hắn cần phải hảo hảo tính toán nợ này!
Mẫn Chi Thiện vốn là tên cáo già giảo hoạt, sao có thể dễ dàng lộ ra cái đuôi hồ ly, lão trả lời rất có đạo lý, “Lúc ấy ngươi vốn công việc bề bộn, tiên hoàng không muốn quấy rầy, nên chỉ thông báo cho một mình ta.”
Nói đến đề tài này, mọi người không khỏi đem ánh mắt hướng tới chỗ Nhạc vương gia, chỉ thấy vẻ mặt y vẫn lạnh lùng ra khỏi phòng, “Đã đến giờ vào triều rồi, các ngươi muốn để bệ hạ chờ sao?”
“A!” Lúc này, đám người bọn họ mới như người vừa tỉnh mộng, vội vàng xếp thành hàng bước vào.
Trên triều, bầu không khí thập phần quỷ dị. Tuyền quan sát sắc mặt các đại thần liền chia ra làm ba loại, một loại do Mẫn Chi Thiện cùng Triển Bá Văn cầm đầu là ‘phái tội ác’, vẻ mặt bọn chúng rất thú vị, rõ ràng sợ hãi lại cố tỏ ra bộ dáng khí định thần nhàn, chỉ thỉnh thoảng có chút rùng mình run rẩy, loại khác do Di Lượng cầm đầu là ‘phái trong sạch’, cùng phái thứ nhất đối đầu quyết liệt, mặc dù những người này không biết chút gì, nhưng thấy đối thủ tựa hồ rất sốt ruột, bọn họ liền vô cùng vui vẻ, còn một phái nữa chính là do Tễ Linh Nhạc cầm đầu là phái ‘chuyện-tình-không-can-hệ-tới-mình’, đứng đó như không có chuyện gì, thờ ơ lạnh nhạt!
Có điều, hết thảy sự việc đều nằm trong kế hoạch.
Khóe miệng Tuyền khẽ nâng lên thành một nụ cười nói: “Được rồi, Trẫm cùng đại ca đột nhiên nhớ tới một việc, Mẫn đại nhân, khẩu dụ của tiên hoàng vốn là: khi đại ca hai mươi bảy tuổi, nếu không có thê thiếp liền để hắn lấy cháu gái của ngươi đúng không?”
“Chính là như vậy!” Mẫn Chi Thiện nhìn sắc mặt hoàng đế đáp.
“Vậy nói cách khác chính là, nếu như trước khi đại ca tròn hai mươi bảy tuổi mà thành thân, vậy khẩu dụ này sẽ không được tính đúng không?”Tuyền càng nghĩ càng thấy thú vị.
“… Đúng là như thế!” Chẳng lẽ…
“Vậy thật tốt quá! Hết năm nay đại ca mới tròn hai mươi bảy, nghĩa là trong năm nay hắn có thể thành thân!” Tuyền vỗ bàn đứng lên, “Trẫm ở bên ngoài có quen một người nghĩa huynh, trước đây vài ngày hắn có tiến cung thăm trẫm, cùng đại ca nhất kiến khuynh tâm đã định trọn đời, cũng nguyện gả cho hắn. Một mỹ sự như thế, trẫm không có ý định cự tuyệt, nếu khẩu dụ của tiên hoàng đã không có vấn đề, vậy trẫm phải vì bọn họ tổ chức một hôn lễ thật long trọng linh đình mới được!”
“Bệ hạ, xin chờ đã!” Mẫn Chi Thiên tự biết trúng kế, vội vàng nói, “Nhưng Vương gia thành thân, nhất định phải biết rõ thân phận cùng gia thế của người kia, nếu không sợ rằng sẽ tổn hại tới uy danh của hoàng thất!”
“Chuyện này không nhọc các vị ái khanh quan tâm, nghĩa huynh của trẫm sao có thể là hạng lưu manh tầm thường được? Hơn nữa lúc này phải nhanh chóng cử hành hôn lễ vốn cũng có nguyên nhân, dù sao chắc cũng không có ai hy vọng tân nương bụng đã lớn mới vào động phòng chứ?!” Tuyền vừa nói vừa nhìn vẻ mặt các vị quan viên.
Hắc hắc, thế sự đúng là biến hóa khôn lường, hoàng cung này có thể đi mở phường nhuộm được rồi!
“Tốt lắm, hôm nay lâm triều trẫm muốn nói chính là chuyện này, các ngươi còn có sự tình gì muốn bẩm báo không? Nếu vô sự liền bãi triều!” Tuyền hôm nay mục đích đã đạt thành, kế hoạch cũng đã triển khai, hết thảy đều vận hành hết sức thuận lợi.
“…” Phía dưới không ai lên tiếng, mà đúng hơn là có việc nhưng không dám nói.
“Xem ra đã không có việc gì rồi!” Tuyền đứng dậy, trao cho Tễ Linh Nhạc một ánh mắt ‘thành công’, “Bãi triều!”
Hoàng đế bệ hạ vừa rời đi, một đám quan viên nịnh nọt liền tiến tới chúc mừng, “Nhạc Vương gia, chúc mừng chúc mừng!”
“Cung hỉ cung hỉ, năm nay hoàng gia thật sự là khai chi tán diệp (1) rồi!”
“Không biết Vương gia có thể tiết lộ một chút, vương phi tương lai đến tột cùng là người phương nào hay không?”
Tễ Linh Nhạc hướng Triển Bá Văn cười cười đáp: “Vương phi… xuất thân là thư hương thế gia, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, Triển đại nhân có hứng thú so văn chương với hắn không?”
Triển Bá Văn không trả lời, y phục khẽ lay động, phất tay áo bỏ đi…
===============
(1) Khai chi tán diệp: con cháu đầy đàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...