Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

“Lão xử nam… Tại sao muốn ta học cái này?” Nhìn một chồng sách nặng trịch trên bàn, Si Ảnh chỉ biết thừ người ra.

Hôm nay lúc vừa dùng cơm tối xong, vốn tưởng được hảo hảo ở trong phòng, hẳn là có thể xem như đang chờ đợi Vương gia sủng hạnh đi… Ai biết được Vương gia không tới, nhưng lại sai người đưa tới một đống sách, Si Ảnh biết nhất định không hay ho rồi…

Tùy tiện lật lật vài trang, bên trong là hàng hàng lớp lớp những con chữ trông như bùa chú, chỉ nhìn thôi thật sự cũng khiến đầu hắn phát đau! Kết quả là, Si Ảnh liền dứt khoát coi như không phát hiện, uể oải mà về giường nằm, bày ra một bộ dáng mặc nhiên tùy người hưởng dụng, muốn mượn chuyện này mà để y qua quýt cho xong, ai ngờ tên Vương gia kia giống như đã quyết tâm, một tay túm hắn đến ngồi trước đống sách trên bàn, kiên trì ép buộc Si Ảnh phải đối mặt với mớ chữ khó hiểu ấy…

Tễ Linh Nhạc ngồi xuống bên cạnh hắn, rút ra một quyển sách xem như là đơn giản dễ hiểu nhất, đưa tới trước mặt Si Ảnh, “Đêm nay trước khi đi ngủ phải chép lại cho xong quyển sách này, ngày mai ta sẽ dạy ngươi đọc!”

Số chữ trong quyển sách đó có thể nói là đã rất ít rồi, nhưng là… “Chờ một chút, ngươi đã mua ta, tại sao còn muốn ta đọc sách?”

“Ngươi rất muốn đọc sách có phải không?” Nếu y nhớ không nhầm, trong mộng đích xác hắn từng có nói qua như vậy… “Huống chi học xong, biết chữ rồi, ở trước mặt người Triển gia ngươi cũng có thể che dấu thân phận tốt hơn, không phải sao? Triển Thấm Vận… vốn là không biết chữ mà!”

“Đùa hả?!” Tại sao hắn biết là mình muốn đọc sách? Tại sao hắn biết người Triển gia đang tìm mình, chẳng lẽ là… “Ngươi đã đi hỏi Tần Viễn rồi?”

“Là ngươi nói…” Tễ Linh Nhạc không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, đem sách vở xếp đặt xong xuôi, sau đó đưa cho Si Ảnh một chiếc bút lông, còn mình thì bắt đầu ở bên mài mực, “Bút lông ngươi biết cầm chứ? Có muốn ta dạy ngươi một chút không?”

Si Ảnh có chút xấu hổ mà tránh được tay y, “Không… Không cần đâu, Thương Diễn đã dạy ta rồi…” Vừa nói còn vừa tự mình cầm lấy bút hướng y huơ huơ, “Vốn là thế này đi… Mà ta nói ngươi, cuốn sách này có phải quá dài rồi không?”

“Quá dài? Chỉ có một ngàn chữ thôi!” Nhớ lại mình lúc đầu tập viết chữ, chính là phải chép lại một cuốn sách ba vạn từ a!

“Này, ngươi không nên đánh đồng ta với ngươi chứ hả!” Si Ảnh khó chịu dùng vẻ mặt bất mãn trừng hắn, “Ta là nam kỹ, ngươi là Vương gia, khác biệt cũng là chuyện bình thường!”

Hắn nói hình như cũng đúng… Nhưng là… “Ngươi nếu chép xong hết rồi, ta sẽ có thưởng cho ngươi!”

Thưởng ư? Không phải là gạt người chứ? “Thưởng cho ta cái gì?”


“… Ngươi viết xong sẽ biết!” Tễ Linh Nhạc ra vẻ thần bí nói.

Lừa gạt! Si Ảnh trừng mắt, nhấc bút lông chấm vào trong nghiên mực một chút, nhưng ngay trước khi xuống bút lại đột nhiên dừng lại, “Cái kia… Tần Viễn… ngươi định xử trí thế nào?”

“Cuối tháng vấn trảm!” Tễ Linh Nhạc dường như sớm đoán được hắn sẽ hỏi như thế, một chút kinh ngạc cũng không có, tiếp tục giúp Si Ảnh mài mực, “Muốn đi gặp hắn sao?”

Si Ảnh ngừng lại trong chốc lát, tự hỏi một chút rồi lắc đầu cười khổ, “Quên đi, hắn thật là đáng sợ… Mỗi lần gặp hắn chung quy đều không có chuyện tốt… Nghe nói người tiết lộ hành tung của Tần Viễn cho Hứa Trạm chính là phu nhân của hắn đúng không?”

“Đúng là như vậy!” Tễ Linh Nhạc cũng không hề có ý định lừa gạt Si Ảnh.

“Ai… Này cũng có thể xem như báo ứng đi… Hắn cư nhiên lại thua trên tay phu nhân của chính mình, trên tay của tiểu thư họ Tạ ấy!” Si Ảnh cảm khái nói.

“Đại khái là như vậy đi!” Tễ Linh Nhạc cũng không có đa sầu đa cảm như vậy, chỉ là thản nhiên đáp lại, “Được rồi, ngươi hãy viết đi… Nếu không, phần thưởng sẽ không kịp mất!”

“Hả?” Thưởng cho cái gì? Lại còn có thể không kịp nữa?

Si Ảnh vẻ mặt mờ mịt không hiểu, không biết Tễ Linh Nhạc vốn là ý ở ngoài lời, mặt mang nghi vấn mà cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc vẽ phỏng theo từng con chữ…

Nhưng Si Ảnh không biết rằng, khi hắn cúi đầu xuống, Tễ Linh Nhạc ngược lại, ngẩng đầu lên, mặt mang ý cười, dùng ánh mắt ôn nhu người ta khó có thể tưởng tượng được mà nhìn hắn…

… … … … … … …

… … … … …


… … …



A Phúc – một gã sai vặt không ai biết đến trong Vương phủ, nguyên lai công việc của gã chỉ là tưới hoa, cắt tỉa cây cối trong vườn…, nhưng từ khi Vương gia mang Si Ảnh công tử về, công việc của hắn liền biến thành hầu hạ bên người Si Ảnh công tử, tuy nói chỉ cần mỗi ngày mang đồ ăn cùng một chén thuốc tới, nhưng là… công việc này cũng quá…

Cũng giống như lúc này, hắn bê mâm, mặt đầy hắc tuyến mà đứng ở cửa, đang âm thầm đánh giá… mình liệu có nên đi vào hay không…

“Choang!” Tiếng chén vỡ rồi đến tiếng đạp bàn đạp ghế… Sau đó chính là thanh âm của Si Ảnh công tử, “Ta phi, tên hỗn đản nhà ngươi, có lầm hay không!”

“Không hề lầm!” Vương gia cũng không hề tức giận, thanh âm vẫn vững vàng chưa từng thay đổi, “Chỉ là bảo ngươi họa theo bút tích này mà thôi…”

“Đi chết đi!” Công tử liền lập tức cho Vương gia ăn một trận mắng ngập đầu, “Ta mới học được bao lâu mà ngươi lại bắt ta làm cái này, là ngươi muốn khi dễ người khác!”

“Ta không có!” Tính nhẫn nại của Vương gia vô cùng tốt, sao lúc thường hắn không hề phát hiện ra? “Khó có ai được trời phú cho năng lực học tập thiên bẩm như ngươi vậy, những bài tập này đương nhiên cũng sẽ không thể làm khó được ngươi…”

“Binh!” Lại thêm một tiếng nữa, “Nói nghe nhẹ nhàng vậy, sao ngươi không đi mà làm?”

“Ta đã làm rồi!”

“Ngươi già mồm không chịu nói lý!”

“Ta không có!”


“Ngươi có!”

“Không có!”

“Có!”

“Ngươi thật phiền toái…”

“Ta phiền toái? Ta thấy ngươi mới là phiền toái… Đừng…”

“… Xem ra tinh lực của ngươi quá dư thừa rồi, không sao, ta có thể giúp ngươi giảm bớt!”

“Dư cái đầu ngươi… Này, ngươi… ư…”

“…” Rốt cuộc… Cơm tối này nên làm sao đây?

“Sao vậy?” Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, quả thực dọa A Phúc giật mình.

“Oa… An bá? Ngươi thế nào lại…”

“Hừ, chúng ta cứ lui xuống trước đã, Vương gia bọn họ khi nào đói bụng sẽ gọi chúng ta!” An bá liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, sau đó vội vã lôi A Phúc đi.

“Ôi chao… Nhưng mà…” Cứ như vậy không cần quan tâm sao?

An bá lôi kéo hắn vừa đi vừa trả lời, “Ừm, không có vấn đề gì đâu, Vương gia tạm thời không đói!”

… … … … … … … … … … … …

“Đừng, không… A ha…”


Bên ngoài vốn đang là mùa đông rét lạnh, nhưng bên trong lại một mảnh xuân ý dạt dào, một cảnh tượng nhiệt tình như lửa! Si Ảnh nằm trên giường, toàn bộ cổ, ngực, thắt lưng mảnh khảnh lẫn hạ thận đều rơi vào trong tay người kia, đã phân không rõ là thống khổ hay là vui thích…

“Ưm… Thế nào?” Không ngừng tiến xuất ở nơi tư mật đang tương liên giữa hai người, Tễ Linh Nhạc còn ghé vào bên tai Si Ảnh thì thầm.

“Ư… ân… Không… A…” Chỉ cảm thấy ngưa ngứa bên tai, Si Ảnh cũng không nghe rõ y nói gì nữa, một mực muốn tránh ra xa.

“Không? A…” Tễ Linh Nhạc khẽ nâng khóe miệng, thoáng cái đem phân thân từ trong thân thể Si Ảnh rút ra, ở tại huyệt khẩu mà cọ xát, “Như vậy hôm nay dừng ở đây thì thế nào?”

“A hả… Đừng mà…” Hậu đình đột nhiên trống rỗng khiến Si Ảnh không ứng phó nổi, khó chịu mà giãy dụa hạ thân tiến sát vào hạ thể Tễ Linh Nhạc, muốn mượn chút cọ xát nhỏ bé này để dập tắt dục hỏa của chính mình, “Ha ha ha…”

Tễ Linh Nhạc không nhanh không chậm khẽ nâng một lọn tóc đen mượt của hắn lên hôn, “Thơm quá… Là chính ngươi nói không mà… Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?” Thái độ trêu đùa cợt nhả, quả thật là cố ý chọc ghẹo hắn.

Si Ảnh hai mắt đẫm lệ, quay đầu lại, nhẹ ngẩng đầu hôn lên đôi môi Tễ Linh Nhạc, bộ dáng kiều mỵ đủ để hấp dẫn tất cả nam nhân, “Đừng có ngừng mà… Tiến vào… ta muốn a… Ha ha…”

Không đợi hắn nói xong, Tễ Linh Nhạc đã không thể kiềm chế được nữa, lập tức xâm nhập cơ thể hắn, “A… thế này thì sao?”

“Ha ha… Không… Sâu hơn nữa…” Thoáng cái liền xâm nhập vào sâu hơn so với tưởng tượng của Si Ảnh rất nhiều, “Động a… Dùng sức…”

Hài lòng nhìn Si Ảnh ngoan ngoãn phục vụ mình, tâm tình Tễ Linh Nhạc vô cùng tốt, một tay chế trụ tiền đoan của hắn, tay kia an ủi hai khối hồng anh xinh đẹp trước ngực, đoạn không ngừng gia tăng cường độ luật động của mình, “Như vậy… ân… thế nào hả?”

“Thích a… Ha ha… Ô… Nhanh… Còn muốn nữa… ư…” Thân thể bị trùng kích kịch liệt, khiến cho Si Ảnh cảm nhận được cơn cực khoái tột bậc, đột nhiên trước mắt là một mảnh trắng xóa, dục hỏa ở dưới hạ phúc bắn ra, “Ha ha ha…”

“Ư a…” Ngay khoảnh khắc Si Ảnh phóng thích, Tễ Linh Nhạc cũng luật động càng thêm mãnh liệt, sau đó đem mầm mống ái tình phun sâu vào trong cơ thể hắn.

Lúc cơn kích tình chấm dứt đã là bình minh, hai người mệt đến mức ôm lấy nhau ngủ. Từ sau khi Tễ Linh Nhạc mua hắn về, Vương phủ tựa hồ như đã có một sự thay đổi kỳ diệu…

Tễ Linh Nhạc mỗi đêm đều ngủ bên cạnh Si Ảnh, cho dù sáng sớm hôm sau cũng không vì bận công việc mà rời đi, Si Ảnh cùng dường như không quá để tâm chuyện đó, chỉ là liều mạng thầm nhủ bản thân mình không nên suy đoán điều gì, quan hệ của hai người có thể duy trì như thế này trong bao lâu hắn cũng không biết được, nhưng hết thảy cũng quyết không thể chấm dứt tốt đẹp, bởi vì trên lưng hắn còn đeo tội nghiệt nặng nề kia…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui