Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Cố sự này phát sinh sau khi hết thảy đã kết thúc, tiểu Tuyền cùng Phạm về hoàng cung, hạnh phúc ( tính phúc?)mỹ mãn trải qua những ngày khoái hoạt. Bất quá những ngày yên ổn như vậy rất nhanh đã bị đánh vỡ, nguyên nhân là……

── thượng triều ──

“Hỗn trướng, trẫm cảnh cáo ngươi, không được nhắc lại việc này, bằng không trẫm tru di cửu tộc ngươi!” Ta cả giận nói.

“Thần…… Thần biết tội, chính là việc này thần không thể không tấu. Hiện nay năm năm hiếu kì tiên đế đã qua [5 năm chịu tang], thỉnh Hoàng Thượng trọng khai hậu cung, thu nạp tần phi, sinh dục long tử……” Đây là lễ bộ thị lang ── Ôn Cánh.

“Trẫm có hoàng hậu phụ tá, có thái tử nối nghiệp, này không phải đã đủ, còn tần phi gì chứ? Việc này không cần nhắc lại, các vị còn chuyện gì muốn tấu? Không có bãi triều!” Ta đại hỏa a!

“Bệ hạ, lịch đại quân vương tiền triều các nước, người nào không phải thê thiếp, nữ nhân thành đàn, huống chi hậu cung lớn nhỏ còn quan hệ đến uy danh quốc gia, việc này mong rằng bệ hạ suy xét!” Lời này vậy mà từ thái phó của thái tử ── Di Lượng nói. Làm ta còn nghĩ lão nhân này có văn hóa có tri thức, thỉnh hắn làm lão sư cho Lẫm Nhi. Mẹ nó, tính ta xem như có mắt như mù!

“Mong bệ hạ suy xét!!!” Một đám đại thần đều quỳ xuống, hy vọng ta có thể tiếp nhận ý kiến của bọn họ.

“Các ngươi…… Thôi, việc này để ta nghĩ lại, hôm nay trước hết bãi triều đi!” Ta nghe xong càng đau đầu, ai biết bọn họ còn có thể nói ra cái [qué] gì làm ta càng đau đầu hơn!

…………

……



── tẩm cung Hoàng hậu ──

“Ha hả! Chiếu tướng!” Thanh âm Phạm từ bên trong truyền đến.

“Ân? Như thế nào lại như vậy?” Đây là thanh âm của Lẫm Nhi.

Hai người bọn họ đang chơi cờ, cho lui tất cả thái giám cung nữ, chỉ còn lại bọn họ hai người. Trong hoàng cung rộng lớn này chỉ có bọn họ hai người, ta mới có thể cảm thấy chân chính thả lỏng, quả nhiên, hoàng đế này thật không phải cho người làm a!

“A, ba ba!” Lẫm Nhi thấy ta, lập tức đứng lên, tiểu gia hỏa này được ta trên đường đi giáo dục tốt lắm, chỉ cần không ở trước mặt mọi người, hắn chỉ gọi là”Ba ba”, không gọi”Phụ vương”.

“Ha hả, Tiểu niên cao của ba ba, một buổi sáng không thấy, có nhớ ba ba không a?” Ta đem chuyện không vui lúc lâm triều dẹp qua một bên, hiện tại hài tử quan trọng nhất.

“Có a, Lẫm Nhi đương nhiên là có, nhớ đến ngay cả chơi cờ cũng bại bởi phụ thân!” Tiểu niên cao dẩu môi như ông lão.

“Tiểu hoạt đầu, không cần trốn tránh trách nhiệm!” Phạm khẽ cười nói, buông cờ, cầm lấy trà nhấp một ngụm, sau đó chuyển hướng ta hỏi: “Thế nào? Buổi sáng hôm nay các đại thần có nói chuyện đó không?”

“A? Chuyện gì?” Ta giả ngu.

“Ít giả ngây, chuyện nạp phi a! Chẳng lẽ đám đại thần kia không bảo ngươi khai chi tán diệp sao?” Phạm nói rất thoải mái.

“…… Phạm, ngươi đã sớm biết bọn họ sẽ bảo ta nạp phi?” Ta không khỏi nghi vấn nói.

“Ân, trước kia không phải ta đã cùng ngươi nói sao? Năm năm trước Tễ Lăng Kì cực kỳ háo sắc, vậy ngươi cảm thấy vì sao hắn chỉ thú một mình ta?” Phạm tự hỏi tự đáp, “Tất nhiên là bởi vì hiếu kì của tiên đế chưa qua, chưa tới thời điểm a! Bằng không hiện tại hậu cung này không có hơn một ngàn người cũng có hơn trăm người!”

“Không phải đâu! Ta đây làm sao bây giờ a?” Ta vẻ mặt cầu xin.

“Ba ba, ngươi khuôn mặt này là sao a? Nạp phi không tốt sao? Ta thấy mấy đại nhân lúc thú thiếp, cười đến như cái gì gì quái quái, ngươi như thế nào không vui a?” Lẫm Nhi còn rất nhỏ a!

“Tiểu niên cao a, ngươi còn quá nhỏ, đợi khi ngươi rất rất thích một người sẽ hiểu được!” Ta vỗ vỗ đầu hài tử nói.

“Vậy ngươi quyết định thế nào? Tuyền?” Phạm buồn cười nói.

“Ta tất nhiên là không cưới! Thú về cho các nàng thủ tiết sao?” Ta một bộ dáng không biết làm thế nào.

“Phỏng chừng không có khả năng……” Phạm bình tĩnh hồi đáp, nhưng trong lời nói mang theo bất đắc dĩ cùng bi ai, “Hậu cung đại biểu cho uy tín đế vương, hoàng tử nhiều ít lại đại biểu hưng thịnh quốc gia, ngươi theo ta cùng Lẫm Nhi hai người là không đủ!”

“Ta mặc kệ, trừ ngươi ra những người khác ta không cần, hơn nữa…… Ngươi nhẫn tâm đưa ‘ lão công hoàn mỹ ’ như ta đây cho những người khác sao?” Ta một bộ biểu tình “Ngươi dám nói có, ta liền khóc cho ngươi xem”.

“Ngươi ít bày bộ dạng này đi, đây là hai chuyện, tình cảm của đế vương không có khả năng chuyên nhất [dành cho một người], Tuyền, ngươi chẳng lẽ không hiểu được?” Phạm muốn khuyên ta.


“…… Phạm a, ngươi tựa hồ còn chưa hiểu hết ta a!” Ta đáp lại ánh mắt của hắn, “Thế giới của ta giáo dục chính là đối với tình yêu phải ‘ chuyên nhất ’, phải phụ trách. Cái gì hậu cung, căn bản không thích hợp ta! Nhiều nữ nhân như vậy, tranh thủ tình cảm đoạt lợi, sau khi sinh hạ hoàng tử lại liều mạng muốn hài tử của mình ngồi trên ngôi vị hoàng đế…… Ngươi xem, chúng ta hiện tại không phải tốt lắm sao? Vì cái gì còn muốn đi tạo ra nhiều phiền toái như vậy?”

“Này……” Phạm không có gì để nói nữa.

“Tốt lắm, chuyện này ta quyết không đáp ứng, về phần khai chi tán diệp thôi ~~~~~~” ta tròng mắt vừa chuyển, ngắm hướng Phạm, một tay ôm thắt lưng hắn nói: “Không bằng hai chúng ta lại sinh đi!”

…………

……



── sau hoa viên ──

“Đau quá a, Phạm ra tay thực nặng a!” Ta một tay che nửa bên mặt bị đánh thũng, một tay dắt Tiểu niên cao, đi trên con đường nhỏ ở sau hoa viên.

“Ba ba, ngươi không lo sao?” Tiểu niên cao có điểm lo lắng ta.

“Không lo, dù sao cũng quen!” Hiếu tâm của nhi tử làm cho ta cảm động a!

“Phụ thân vì cái gì không chịu sinh bảo bảo? Lẫm Nhi rất muốn làm ca ca a!” Tiểu niên cao vừa đi vừa oán giận.

“…… Như thế nào? Tiểu niên cao cũng muốn đệ đệ?” Ta hỏi.

“Ân ân, mọi người giống Lẫm Nhi đều có đệ đệ muội muội, chỉ Lẫm Nhi không có!” Cái miệng nhỏ nhắn chu chu, thoạt nhìn hảo đáng yêu a!

“Ai ~~~~ Phụ thân ngươi không chịu, ai cũng không có biện pháp a!” Ta tiếc hận nói.

“Ta nói ba ba, phụ thân vì cái gì chịu sinh ta?” Tiểu niên cao khờ dại hỏi ta.

“Kia…… Cái kia…… Có rất nhiều…… Nguyên nhân…… Rất nhiều……” Ta nói chuyện không trôi chảy, chung quy không thể nói là tính cách khác của lão ba hắn đẩy phụ thân hắn vào ‘ Thủy tinh dục lâm’ đi!

“Vậy ba ba ngươi làm lại những chuyện đó một lần nữa không phải tốt lắm sao?” Tiểu niên cao đề nghị.

“…… Vẫn là quên đi!” Ta cũng không muốn Phạm lại “trốn đi” nữa!

“…… Ba ba thật đáng thương!!!” Tiểu niên cao ở bên cạnh cảm thán, “Ta nhất định phải giúp giúp ba ba cùng phụ thân!!!” Đáng tiếc những lời này ta không có nghe, cho nên……

── ngày hôm sau ──

Lúc lâm triều, đám lão nhân kia lại bức hôn, ta ngàn thôi vạn trở, mới nói bọn họ cho… ta thời gian suy nghĩ, ai ~~~~~~~ ta nên làm cái gì bây giờ a???? Lúc này, ta thấy Phạm hướng ta chạy tới, cước bộ có điểm bối rối.

“Phạm? Xảy ra chuyện gì?” Ta trước mở miệng hỏi. Chuyện có thể làm cho Phạm sốt ruột không nhiều lắm, chẳng lẽ……

“Lẫm Nhi không thấy, ngươi có thấy hắn không?” Phạm giữ chặt ta liền hỏi.

“Cái gì? Tiểu niên cao không thấy?” Ta cũng cả kinh.

“Bọn thị vệ đều tìm cả hoàng cung, chính là không tìm được!” Xem ra, Phạm rất sốt ruột.

“Tiểu niên cao còn chỗ nào chưa tìm không?” Ta lần đầu hận chết hoàng cung này, lớn muốn chết a!

“Nên tìm bọn thị vệ đều tìm khắp, trừ bỏ……” Phạm suy tư.

“Trừ bỏ???” Ta kỳ quái nói.

“Thủy tinh dục lâm!!” Phạm trả lời.

“…………” Hai người chúng ta trầm mặc, “Tiểu niên cao!!” Ta cùng Phạm vội vàng hướng Thủy tinh dục lâm chạy đi. [chỗ này là cả 2 đều hét lên tiểu niên cao nhé, cơ mà thấy bánh bông lan tức cười quá, có nên để ko Thảo nhi? Thôi ty, Phạm có biết bánh bông lan là gì đâu]


── Thủy tinh dục lâm ──

“Thủy tinh dục lâm” danh xứng với tên, là một cánh rừng từ một mảnh phiến thủy tinh tạo thành. Nhưng bất đồng thủy tinh, trong thủy tinh kết tinh chỗ này có một vật sáng nhỏ, đây là mấu chốt có thể khiến nam nhân hoặc nữ nhân hoài thai hài tử. Chỉ cần có người tiến vào cánh rừng, vật sáng này sẽ trong kết tinh bay ra, tiến vào thân thể người nọ. Mà người kia sẽ dục hỏa đốt người, nếu không hành phòng, liền không có khả năng giải quyết thống khổ này, nhưng một khi làm sẽ hoài thai, cho nên tiểu niên cao nếu tiến vào cánh rừng…… Hậu quả không thể tưởng được!!!!

“Tiểu niên cao, ngươi có ở đây không?” Ta ở cánh rừng bên cạnh kêu to, nhưng không nghe trả lời.

“Lẫm Nhi? Lẫm Nhi?” Phạm cũng gọi, nhưng vẫn không có trả lời.

“Ta vào xem, Phạm ở chỗ này!” Ta đối Phạm nói.

“Ta cũng đi, ngươi một người rất nguy hiểm!” Phạm một bộ dáng không để cho bác bỏ.

“Phạm…… Ngươi không sợ sao? Đối nơi này, ngươi vẫn còn ám ảnh tâm lý? Cho nên vẫn không chịu sinh nữa?”

“…… Cho nên, hôm nay ta nhất định phải đi vào, vì Lẫm Nhi, vì ngươi……”

“Kia…… Cùng đi đi!!!” Ta kéo tay Phạm, hắn đáp lại một cái tươi cười rạng rỡ.

“Ân……” Nụ cười của Phạm quả nhiên “Thiên hạ đệ nhất” a!!!

…………

……



“Xem ra bé cưng không ở nơi này!” Ta vừa chạy vừa cùng Phạm nói.

“Ân, dường như là như thế!” Phạm cũng vì né tiểu vật sáng mà cuồng chạy.

“Chúng ta trước rời đi đi!” Ta quay đầu lại kéo Phạm chạy.

“Tuyền, cẩn thận phía trước!” Phạm vừa nói lại bổ nhào đến trước mặt ôm lấy ta, sau đó đạp chân, vận dụng nội lực đưa cả hai rời khỏi cánh rừng.

“Phạm, ngươi có sao không?” Ta vội đứng dậy xem tình huống của Phạm.

“Ân, không sao, chính là…… Nguy rồi……” Chân mày Phạm cau lại.

Ta bằng cảm giác, ôm Phạm đến gần! Trời ạ, vừa lúc nhìn thấy một viên vật sáng tiến vào cơ thể Phạm.

“Hiện tại…… Làm thế nào……” Ta có điểm không thể tin được.

“Ngươi nói sao?” Phạm liếc mắt một cái, “Hiện tại quay về tẩm cung của ta, nhanh lên!”

“Nga!” Ta vội ôm lấy Phạm, một đường tiến đến tẩm cung hoàng hậu!

“Cho ta chén nước!” Phạm nằm trên giường, hai gò má đã đỏ ửng.

“Cấp, Phạm, hiện tại làm sao bây giờ?” Ta trong lòng bàn tay đều là hãn [mồ hôi]! Đã lâu không có hoảng như vậy!

“……” Phạm bắt đầu giải khai quần áo, “Tuyền, ngươi rốt cuộc có làm hay không?”

“A?” Ta có điểm giật mình.

“Nhanh lên, tư vị này…… Thật khổ sở……” Phạm giải khai kiện quần áo cuối cùng.

“…… Ta đến đây!!!” Hoá thành ác lang ăn luôn lão bà.


“A…… Ân……” Phù dung trướng hạ cảnh xuân vô hạn, tiểu hài tử mau mau rời đi……

── hai tháng sau ──

Lẫm Nhi đã tìm được, ngày đó hắn trốn ở phòng bếp, nguyên nhân không rõ. Thế nhưng nhờ phúc của nó, ta rốt cục có thể khiến các đại thần hết lải nhải. Nguyên nhân rất đơn giản, Phạm lại mang thai, ta dùng lý do hoàng hậu cũng có thể khai chi tán diệp, chặn hết các thỉnh cầu nạp phi. Lẫm Nhi cũng hưng phấn dị thường, nó một lòng phải làm ca ca tốt đang cùng ta học tập ── làm thế nào chiếu cố trẻ mới sinh.

Diệu Quang được ta gọi trở về ( vì cái gì Diệu Quang lại đi? Chính văn sau sẽ nhắc đến!!), làm tế thiên cầu nguyện cho tiểu nhi tử của ta. Đại ca cùng tiểu đệ cũng phái người tặng lễ vật, chúc mừng ta được Lân nhi.

“Phạm, ngươi có sao không? Ăn chút nữa không?” Vấn đề này ta một ngày hỏi vô số lần.

“Ăn nữa sẽ thành trư!” Tính tình của Phạm rất không ổn định ( tiền sản u buồn chứng)????

“Phụ thân, tiểu đệ đệ sẽ như thế nào a?” Lẫm Nhi cũng đến giúp vui.

“Nương nương cùng tiểu hoàng tử bình an, chính là, nếu Tuyền cứ như vậy uy nữa, ta khó đảm bảo sẽ không sinh hạ một tiểu phì trư ra!” Diệu Quang người này hoàn toàn không thay đổi. Kẻ đáng giận! #¥%─*(…………

Năm tháng.

“Phạm, bụng của ngươi như thế nào lớn như vậy a?” Ta hỏi.

“Vô nghĩa, người nào sinh hải tử bụng lại nhỏ?” Phạm đáp.

“Nga, như vậy a!” Ta nói.

“Ân, cứ như vậy!” Phạm nói.

Bảy tháng.

“Phạm, hài tử sinh hạ là nam hay nữ?” Ta hỏi.

“Ta như thế nào biết?” Phạm đáp.

“Nga, như vậy a!” Ta nói.

“Ân, cứ như vậy!” Phạm nói.

Chín tháng.

“Phạm, bụng như vậy rất vất vả đi?” Ta hỏi.

“Ngươi tới hoài thử xem?” Phạm đáp.

“Nga, như vậy a!” Ta nói.

“Ân, cứ như vậy!” Phạm nói.

Mười tháng.

“Diệu Quang, như thế nào Phạm còn chưa sinh a?” Ta ở cửa phòng sinh đi qua đi lại.

“Nương nương không việc gì!” Diệu Quang trả lời.

“Phạm sẽ không khó sanh đi?” Ta tiếp tục đi tới.

“Nương nương không có việc gì!” Diệu Quang trả lời.

“Bảo bảo không có việc gì đi?” Ta vẫn tiếp tục đi.

“Tiểu hoàng tử cũng sẽ bình an!” Diệu Quang trả lời.

“Vậy ngươi nói……” Ta còn muốn tiếp tục hỏi, kết quả bị tiếng khóc nỉ non của trẻ con đánh gãy.

“Oa…… Oa……”

Lúc này, trong phòng sinh một tiểu thái giám vửa chạy ra hướng ta bẩm báo: “Chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu nương nương sinh một đôi song bào thai, đều là bé trai, chúc mừng bệ hạ!!”

“Thật sự? Thật tốt quá, Tiểu niên cao đến, chúng ta đi xem đệ đệ cùng phụ thân!!” Ta ôm lấy Lẫm Nhi hướng trong phòng đến. Không mảy may để ý đến quy củ. Diệu Quang thì ở trước cửa chắn những kẻ muốn ngăn cản ta vào.

── phòng sinh ──

“Lẫm Nhi muốn xem đệ đệ!” Nói xong liền hướng dưới tã lót trông đến. Hai tiểu oa nhi, khuôn mặt hồng hồng, tóc tai trụi lủi, giống nhau như đúc, hiện tại đang ngủ say.


“Các ngươi không nên tiến vào!” Phạm có điểm suy yếu nói.

“Không có việc gì không có việc gì, vất vả ngươi!” Ta cười đến hảo sáng lạn.

“Tên của đệ đệ là cái gì nha? Ba ba?” Tiểu niên cao hỏi.

“Để ta nghĩ đã……” Đang muốn hỏi ý kiến Phạm, nhưng lúc này Phạm đã ngủ thật sâu.

“Ba ba?” Tiểu niên cao đang muốn tiếp tục hỏi, ta ngăn trở hắn.

“Tiểu niên cao đi trước nghỉ ngơi được không? Để phụ thân nghỉ ngơi!” Ta đối nhi tử nói.

“Hảo!” Tiểu niên cao cũng thực nghe lời. Sau đó ta gọi bà vú, đem hai tiểu oa nhi ôm xuống nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại ta cùng Phạm, ta lên giường, nằm bên cạnh Phạm, ôm hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, thâm tình nói: “Cùng ta hảo hảo nghỉ ngơi đi! Phạm của ta!”

── Hai bảo bảo đầy tháng ──

“Oa, hai bảo bảo thật đẹp! Ba ba, tên hai bảo bảo có hay không?” Tiểu niên cao đùa nôi bọn đệ đệ.

“Nghĩ tốt lắm” ta lại bắt đầu đắc ý, “Để đến tiệc rượu đầy tháng sẽ tuyên bố!”

“Tuyền nghĩ được tên gì?” Phạm một bên hỏi, ta không có nói cho hắn.

“Hy vọng ‘ nick name ’ không cần lại là ── Tiểu niên cao linh tinh!” Diệu Quang cười nói.

“Cổn, ta chưa bao giờ lặp lại ‘ nick name ’, lần này lão Đại kêu tiểu bơ, lão Nhị kêu kẹo đường!!” Ta vì chính mình bất bình, bất quá hiệu quả không lớn. [ờm, tiểu niên cao là bánh bông lan =))]

“……”

“……”

“Tiểu bơ? Kẹo đường? Ba ba, này là cái gì?” Chỉ có tiểu niên cao hỏi ta.

“Là thức ăn ở thế giới của của ba ba, cùng hai đệ đệ của ngươi lớn lên thực giống!” Ta đúng lý hợp tình trả lời.

“Vậy chính danh đâu?” Phạm lắc lắc đầu, hỏi ta.

Lớn gọi ‘ Tễ Vũ Thần ’, nhỏ gọi ‘ Tễ Tường Phong ’, Phạm cảm thấy thế nào?” Ta hỏi.”

“Vậy còn giống tên người!” Diệu Quang bình luận. Tiểu tử này thật sự là………………

“Tuyền, có chuyện, ta nghĩ thật lâu……” Phạm nói với ta.

“Ân? Cái gì?” Ta cùng Tiểu niên cao đang cùng nhau ngoạn hai bảo bảo.

“Ngươi ở trên đường vẫn cường điệu nói chúng ta là vợ chồng, là ngang hàng đi?” Trong lời nói của Phạm hàm nghĩa thâm hậu.

“Ân! Đúng vậy…… Phạm, muốn thế nào?” Ta có điểm bất an.

“Vậy ngươi có phải hay không cũng nên sinh cho ta một đứa?” Phạm vẻ mặt ý cười nhìn ta.

“……” Ta hóa thạch!!!!!! Mà Tiểu niên cao bên cạnh ta trong mắt toát ra kinh hỉ…………

── Sau khi tiệc rượu đầy tháng kết thúc ──

Ta cùng Phạm quay về tẩm cung, ta muốn đi hống lão bà, bằng không vậy…… Tiểu niên cao còn bên cạnh nôi bảo bảo, lặng lẽ nói……

“Ha hả, chờ các ngươi lớn, có thể hay không giống ta lại muốn có đệ đệ?” Tiểu niên cao hỏi hai bảo bảo.

“Khanh khách……” Bảo bảo cười thật sáng lạn a!!!

“Khi đó chúng ta kêu ai sinh bảo bảo đây? Ba ba? Hay vẫn là phụ thân??” Tiểu quỷ cười âm hiểm.

“Khanh khách……” Tương lai nhất định là hai ác ma.

“Không sao cả, mặc kệ ai sinh, đến lúc đó chỉ cần chúng ta cùng nhau ‘biến mất’ trong chốc lát, vậy là có đệ đệ ôm nga!! Khanh khách khanh khách ~~~~~~~” thái tử cười.

“Khanh khách khanh khách ~~~~~~~” hai vị tiểu hoàng tử vừa đầy tháng cũng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui