Không hiểu, không hiểu, Bạch Nguyệt Diệu hết lần này tới lần khác trêu ta, lại một lần nữa yêu cầu ta làm phi tử của hắn, rốt cuộc là tại sao? Hắn yêu thích ta ư? Cũng không thể, thích một người, phải toàn tâm toàn ý, như ta thích Huyễn Ngâm Phong đó.
Vậy hắn rốt cuộc là vì cái gì? Ta hiểu rồi, bởi vì, bên cạnh hắn là những người như thế, nữ tử đều là người sau tiếp người trước tìm đến hắn, còn ta thì không khuất phục hắn, nên hắn không cam lòng thế thôi!
Bạch Nguyệt Diệu tự đại cuồng, cho là nữ tử trong thiên hạ đều vây quanh hắn hết chắc, hứ!
Ra khỏi hoàng cung, ta quyết định tối nay tạm thời ở trong nhà trọ, nhưng trùng hợp lại gặp Hoàng Thượng Thư, ta và Hoàng Thượng Thư gọi thức ăn trong nhà trọ ta ở, cùng nhau đàm luận tình hình chính trị lúc bấy giờ.
Cuối cùng ta cảm thấy cùng Hoàng Thượng Thư nói chuyện phiếm thật sự là rất có thể hàn huyên tới đồng lòng, hơn nữa Hoàng Thượng Thư cho ta cảm giác giống như Đại hoàng tử.
Hàn huyên hồi lâu, ta phát hiện Hoàng Thượng Thư thuộc về phái trung lập, không ủng hộ Đại hoàng tử, cũng không ủng hộ Nhị hoàng tử, chỉ an phận làm việc của hắn.
Ha ha, khó lắm mới gặp một người như thế, triều đình nếu có nhiều người như Hoàng Thượng Thư, quốc gia này có thể hy vọng rồi...
Ba ngày lâm triều sau đó, ta mặc xong áo quan tam phẩm, đầu đội mũ quan, bước vào trong Kim Loan điện. Ba ngày qua, ta chưa từng nói qua một lời, thật ra thì cũng không phải là không nói lời nào, ở Hàn Lâm viện lúc ta sửa sang lại tài liệu phát hiện ra rất nhiều sơ hở trong chính trị, nhưng, dù sao mình cũng là quan mới, lèm nhèm mà lên tiếng, sẽ dễ bị người chú ý!
Thế nên ta chỉ tọa sơn quan hổ đấu, trải qua ba ngày quan sát, ta phát hiện, người trong ngũ đại gia tộc, theo thứ tự là Hồng gia, Tử gia cùng với văn võ bá quan khác có tới hai phần tư người là ủng hộ Đại hoàng tử.
Còn người ủng hộ bên Nhị hoàng tử thì rất ít ỏi, vì trong triều đình không có đại gia tộc ủng hộ hắn, mà chỉ có một phần tư những quan viên khác ủng hộ hắn, bất quá, cá nhân ta cho là, mặc dù triều đình ít người ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, nhưng dân chúng lại ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu. Vì câu nói có lòng dân mới có thiên hạ, cho nên Bạch Nguyệt Diệu vẫn tương đối khả năng.
Nói về phái trung lập, theo thứ tự là Lam gia, Lam Thái sư, ông ta ước chừng năm mươi tuổi, người này nhìn như câu nệ, nhưng chẳng biết sao lại cho ta một loại cảm giác rất thân thiết.
Hoàng gia cũng ở phái trung lập.
Còn có Hắc gia, bây giờ trở về đây mới nhớ, người đã đưa thuốc cho ta là con trai của Hắc tướng quân, nói cách khác thì Hắc gia ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu rồi.
Các quan văn khác trong triều đình cũng ở phái trung lập.
Về phía hoàng thượng, ta cảm thấy Hoàng thượng không ủng hộ Đại hoàng tử, cũng không ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng nhìn biểu hiện 3 ngày qua, Bạch Nhật Uyên so với Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng ăn nói khéo léo hơn, huyên thuyên không ngừng. Mà biểu hiện của Bạch Nguyệt Diệu thì thua kém rất nhiều, nhưng, cuối cùng ta vẫn cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu không hề kém Bạch Nhật Uyên, khí chất từ người Bạch Nguyệt Diệu thỉnh thoảng phát ra đều vượt qua khí chất của Bạch Nhật Uyên, giống như lúc Bạch Nguyệt Diệu thẩm án lần trước.
Chẳng lẽ? Bạch Nguyệt Diệu cố ý giấu thực lực của mình? Nhưng tại sao? Đã có dã tâm muốn làm hoàng đế, thì phải biếu hiện thật tốt mới phải chứ, tại sao lại cố ý giấu mình như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...