“Ngươi và những tên quan tham kia nhận hối lộ rồi ăn chia với nhau? Bọn họ muốn tiền, còn ngươi muốn tôn nghiêm của ta, thật không biết vì sao dân chúng nói Nhị hoàng tử là minh hiền? Nếu để bọn họ nhìn thấy Nhị hoàng tử của bọn họ có dáng vẻ này, có phải trái tim của dân chúng Vân Long quốc đều đóng băng lại không?” Ta biết ý Bạch Nguyệt Diệu bảo ta cầu xin hắn là muốn chơi xấu ta, ta cũng biết rõ nếu ta cầu xin hắn, không chừng ngày mai hắn thật sự sẽ nghiêm túc thẩm lý vụ án, nhưng ta... Thật không cách nào cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu, vì trong lòng ta phần không cam lòng cùng với phần khuất nhục vĩnh viễn không cách nào quên.
“Vậy coi như, ngày mai các ngươi chết tốt đi, đúng rồi ta chỉ biết ngươi họ Lam, ngươi chưa từng nói cho ta biết tên đầy đủ của ngươi đấy.” Hắn khôi phục vẻ phóng đãng không kiềm chế được, xem ra giờ chính sự đã trôi qua rồi, ta cũng không cần phải ở lại nữa, nghe hắn hỏi tên ta, ta ngay cả để ý cũng không để ý, lập tức xoay người kéo cửa phòng.
Cửa vừa mới hé ra, Bạch Nguyệt Diệu từ sau lưng ôm ta, sau đó một bàn tay đè xuống cánh cửa sắp mở ra: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đấy.” Miệng của hắn nhích tới gần tai ta, lời của hắn rất nhẹ, ta có thể cảm nhận rõ ràng tiếng hắn thở dốc.
“Thả ta ra!” Không có kích động, đổi lại chẳng qua chỉ là bình thản, Bạch Nguyệt Diệu đùa giỡn với ta đã tập cho ta thói quen rồi, cộng thêm hiện giờ ta đây nản lòng thoái chí, đã không còn tâm tình kích động nữa.
“Nếu ngươi không nói, ta không cho ngươi đi.”
“Lam Điệp Nhi, hài lòng chưa? Buông ta ra đi.” Lời của ta vô lực như vậy, nhưng câu hỏi kế tiếp của Bạch Nguyệt Diệu làm đầu óc ta trống rõng.
“Điệp nhi, làm Hoàng phi của bổn vương đi, thấy thế nào...?” Hắn... Đang nói cái gì? Hoàng phi? A, ta nghĩ hắn vừa trêu ta, ta còn chưa phản ứng kịp, hắn đã xoay người ta qua.
Ta nhìn gương mặt của hắn có chút ửng đỏ, trong con ngươi lóe ra vẻ mong đợi, nữ tử bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu nhiều không kể xiết, dáng vẻ so với ta xinh đẹp hơn cũng nhiều, tại sao muốn ta làm phi của hắn? Hơn nữa hắn cũng biết đỏ mặt? Trong hồ nước, trên đường cái, hắn cùng với nữ tử thân mật, ta chưa từng thấy qua chút vẻ đỏ mặt nào.
Môi của hắn để sát vào ta, lần này hắn nhắm mắt lại, lông mi của hắn rất dài, hơn nữa khẽ hướng lên, nhưng dù hắn tuấn tú, ta cũng không có chút cảm giác nào với hắn, đối với vị trí Hoàng phi đó càng thêm khinh thường, ta giơ tay lên, bịt miệng hắn, hắn kinh ngạc mở hai mắt ra.
“Ta đối với ngươi không có hứng thú, đối với vị trí Hoàng phi đó càng không có hứng thú!!!” Ta nói xong, lại buông tay che miệng hắn ra, cũng thuận thế từ trong ngực của hắn kéo cửa ra. Hắn không có miễn cưỡng ta, mà là có chút mất mát, ta không để ý tới, lại nhanh chóng mở cửa, đi ra ngoài.
“Chờ một chút...” Chẳng lẽ hắn lại muốn dùng cách với ta? Ta đứng vững bước, quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Stupid có nghĩa là gì?”
... Thấy hắn hỏi thế, trong lòng vốn đang mất mát của ta nhất thời trở nên vui vẻ, ta nhẫn nại lấy nụ cười hướng về hắn nói: “stupid, là từ ở quê ta, khen ngươi thú vị.” Ha ha ha, lúc này ta nhằm vào báo thù, không ngờ Anh văn ở cổ đại dùng tốt như vậy.
“A?” Bạch Nguyệt Diệu nghi ngờ hạ xuống, sau đó cười xấu nhìn vào mắt ta: “Vậy ngươi cũng rất stupid.”
...
...
Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên đại khốn kiếp!!!
Hắn bất trị rồi, ta cho dù là thịt dê cũng chưa ăn đến làm cho cả người mắc cỡ, lúc gần đi còn chọc một bụng tức, ghét!!! Nghe xong hắn mắng ta stupid, ta xoay người rời khỏi phòng của hắn, mà ta cũng nghe rõ ràng, tiếng Bạch Nguyệt Diệu sau lưng ta cười đắc ý!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...