Nghe được ta rống giận, Bạch Nguyệt Diệu không để ý đến ta, mà cầm tay trái của ta, ta định rụt tay về, nhưng lại sợ động một chút, dùng sức một chút, sẽ liên đới đến xương cùng đau đớn, bất đắc dĩ ta không cùng Bạch Nguyệt Diệu tranh chấp.
Chỉ thấy, Bạch Nguyệt Diệu từ trong áo lấy ra một cái khăn tay màu trắng quấn lấy tay ta, lúc này ta mới nhìn thấy trong lòng bàn tay trái của ta đầy vết máu, vì đau xương, đã lấp đi cơn đau ở tay, cho nên ta vốn không biết lòng bàn tay của ta bị mảnh ngói vỡ cứa đứt, không ngờ Bạch Nguyệt Diệu lại chú ý tới...
Nhưng... Động tác nhẹ nhàng cũng với vẻ mặt đó, còn có bàn tay trắng nõn đó...
Đầu ta trong nhanh chóng thoáng hiện lên một ý nghĩ: “Huyễn Ngâm Phong?” Ta thử dò xét tính gọi một tiếng, không biết tại sao, hôm nay ta đã ba lần cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu và Huyễn Ngâm Phong rất giống nhau, ta vốn không nên đem Bạch Nguyệt Diệu so với Huyễn Ngâm Phong, nhưng ta cảm giác được Huyễn Ngâm Phong băng bó vết thương ở ngôi miếu đổ nát đó, cùng với cảm giác Bạch Nguyệt Diệu trước mặt băng bó cho ta bây giờ giống nhau.
Ta không hy vọng Bạch Nguyệt Diệu trả lời tiếng kêu của ta, vì nếu hắn trả lời đúng, vậy người duy nhất ta có thể tin tưởng cũng giống như bọt nước biến mất.
“Ngươi nói gì?” Bạch Nguyệt Diệu tò mò nhìn ta, thấy ánh mắt tò mò của Bạch Nguyệt Diệu, ta thật sự thở phào nhẹ nhỏm.
Ha ha ha, nhìn vẻ mặt đó của Bạch Nguyệt Diệu, ta đã hiểu hắn thật sự không phải là Huyễn Ngâm Phong, thật tốt quá, tốt quá, nhất định là ta quá ngu ngốc. Làm sao lại cho Huyễn Ngâm Phong là Bạch Nguyệt Diệu chứ, có lẽ là bọn họ có chút điểm giống thôi, nên mới có thể khiến ta hiểu lầm, có điều bây giờ hiểu lầm đã giải trừ, ta cũng an tâm, ha ha.
“Ngươi cười cái gì?” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt bình thản hỏi ta xong, lại buông tay ta xuống, sau đó ta liếc hắn một cái lập tức nhớ đến quá khứ. Ta cười kệ ta, sao cái gì cũng phải nói cho hắn biết? Hắn là gì chứ? Ta hiện giờ cảm thấy nói chuyện với Bạch Nguyệt Diệu thật nhức đầu.
Bạch Nguyệt Diệu thấy ta nghiêng đầu qua cũng không thèm để ý đến câu hỏi của hắn, lại khẽ hừ một tiếng, rõ ràng mới vừa rồi đã bình thường, tiếng hắn hừ lại có vẻ phóng đãng như vậy: “Chẳng lẽ ý ngươi là chỉ có Huyễn Ngâm Phong của ngươi mới giỏi thôi sao?” (Câu này ta cũng không hiểu lắm, chém )
Nghe xong câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, ta nhanh chóng lại nổi giận quát với hắn: “Đừng đem ta so sánh với người!!” Gì mà vui mừng? Khốn kiếp! Lời nói của Bạch Nguyệt Diệu không chỉ vũ nhục ta mà còn vũ nhục cả Huyễn Ngâm Phong.
“Ơ, kích động như thế, xem ra quan hệ của các ngươi cũng thật không bình thường rồi, ngày nào đó bổn hoàng tử nhất định phải dạy dỗ cho tên Huyễn Ngâm Phong đó một trận”
“A,Huyễn đại hiệp võ công cao cường, chỉ bằng người mà muốn dạy dỗ huynh ấy? Ta nhổ vào!” Ta nói xong, lập tức khinh thường đánh giá Bạch Nguyệt Diệu từ trên xuống dưới, thật không phải ta mạn phép nâng cao Huyễn Ngâm Phong chứ, nhìn đạo đức của Bạch Nguyệt Diệu, cả ngày nữ tử bất ly thân, Bạch Nguyệt Diệu hắn cho dù trước kia mạnh thế nào, hiện giờ cũng tuyệt đối là một phế vật!!
Ta cho là ta nói chuyện ngôn ngữ rất cứng rắn, nhưng Bạch Nguyệt Diệu nghe xong không những không tức giận hơn nữa còn là cười xấu xa? Hắn hé miệng cười xấu xa, sau đó vẻ mặt thay đổi dị thường nghiêm túc, trong con ngươi hiển thị rõ sát ý: “Ta có nói qua ta một mình dạy dỗ hắn không? Ta mang theo mấy ngàn hộ vệ dạy dỗ hắn? Mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, lấy một cũng không thể địch ngàn quân”
“Bạch Nguyệt Diệu, ngươi đơn giản là đại khốn kiếp!!” Bạch Nguyệt Diệu đã làm tổn thương ta, hiện giờ lại muốn tổn thương người duy nhất ta có thể tin tưởng sao? Ta rốt cuộc nợ hắn cái gì? Sao lại cứ muốn hành hạ ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...